• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: 绵绵月
Editor: Trúc Phương Trần
Hỗ trợ cop raw: Trúc Phương Trần
___

Trưởng tỷ đã phải lòng một Phật tử lạnh lùng, nàng toan dùng thuốc để dụ dỗ Phật tử phạm giới và bỏ trốn cùng hắn.

Ta đã cố gắng ngăn cản nàng đừng tự tìm đến đường ch, và cả kế hoạch trao thân cho Phật tử.

Không ngờ đêm đó, công chúa Minh Châu đã cường bạo bắt cóc Phật tử đem về phủ công chúa để thâu hoan.

Trưởng tỷ ch tâm, phụng chỉ nhập Cung, sau này thuận lợi trở thành hoàng quý phi.

Nhưng vào ngày sinh thần của ta, nàng kéo tóc, lột y phục của ta, rồi châm lửa đốt hàng nghìn nén hương thiêu ch ta.

Nàng cầm chuỗi Phật châu, hai mắt ngấm nước cười điên cuồng:

“ Ngươi dám phá hỏng mối nhân duyên giữa ta và Vô Trần, ta muốn ngươi vĩnh viễn không được siêu thoát!”

Rồi nàng hạ lệnh, chiếc đinh làm bằng gỗ gụ được đóng mạnh vào giữa lông mày của ta.

Ta hoàn toàn không biết, trưởng tỷ của ta đã bị Phật tử ám ảnh đến mức thậm chí còn hành hạ chính muội muội ruột của mình cho đến ch.

Sống lại một lần nữa, ta chép kinh thư bên cửa sổ.

Mặc kệ nàng ấy lén lẻn vào phòng của Phật tử.
——

01.

Cái ch của ta rất thê thảm, cơ thể ta co quắp đầy những lỗ cháy đen, những chiếc đinh bằng gỗ gụ dài được đóng xuyên qua giữa hai hàng lông mày của ta.

Trưởng tỷ đã ra lệnh ném thi thể của ta vào một ngôi mộ tập thể để cho kền kền và chó dữ rỉa và ăn thịt.

Ngày ta ch cũng là ngày sinh thần của ta.

Nàng đã bí mật cho người đón ta vào trong Cung, nói muốn cho ta một bất ngờ.

Ta đi theo ma ma vào trong Cung với tâm trạng vô cùng mong đợi, cuối cùng đi vào một sảnh linh đường trắng xóa sau những khúc quanh co.

Trong lúc ta đang choáng váng, thì có vài tên hoạn quan bất ngờ lao ra và ấn ta ngã xuống đất.

Họ lột sạch y phục của ta, ép ta nhìn vào tấm bài vị ở trước mặt.

Nàng ở bên cạnh mặc một thân bạch y, tay cầm Phật châu, giống như tiên tử giáng thế.

Nhưng một giây sau, nàng túm tóc ta với vẻ mặt hung dữ, trong mắt tràn đầy sự tàn nhẫn và oán giận.

Ta làm sao có thể ngờ tới, người ta tin cậy nhất, tỷ tỷ ruột do cùng một mẫu thân sinh hạ, lại cưỡng bức nhổ hết tóc của ta.

Xong việc nàng rửa tay, sau đó nhìn hoạn quan đốt liền trên người ta.

Cùng với tiếng la hét và rên rỉ của ta, nàng thành kính quỳ xuống tấm đệm hương bồ không ngừng tụng Kinh.

Ta không dám tin, đây là trưởng tỷ yêu quý lương thiện của mình, tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy?

Ta chất vấn nàng hết lần này đến lần khác, hỏi nàng, ta đã làm sai điều gì, tại sao lại đối xử với ta độc ác và nhẫn tâm như vậy?

Nàng khẽ vặn chuỗi Phật châu rồi đứng dậy, sau đó dùng chân dẫm mạnh lên lên cổ của ta.

Ta không thể vùng vẫy trong giây lát, trên người ta không có chỗ thịt nào lành lặn.

Nàng cúi đầu xuống, nhìn tình trạng bi thảm của ta và cười điên cuồng:

“ Tiện nhân! Tất cả đều là vì ngươi!”

“ Nếu như không phải ngươi ngăn cản ta, ta và Vô Trần sớm đã trở thành thần tiên được ủng hộ rồi.”

“ Nhưng tiếc là Vô Trần của ta, đời này đã bị ả dâm phụ Minh Châu đó làm ô uế.”

“ Ngươi đáng ch!”

Ta đau đớn run lên, không nói lên lời.

Đương kim thái hậu mụ mị Thần Phật, năm nào cũng cho triệu tập các Phật tử khắp nơi trong thiên hạ để cùng người thảo luận về Phật pháp.

Mà Vô Trần là người đứng đầu trong số rất nhiều tu sĩ, không chỉ thông thạo các loại kinh thư, dung mạo của hắn cũng rất đẹp mắt, mọi người đều bí mật gọi hắn là Phật tử lạnh lùng.

Nhưng có rất ít người biết được, hắn đã sớm trở thành thần dưới váy của công chúa Minh Châu, còn lừa mất sự trong sạch của mấy quý nữ.

Trưởng tỷ cũng là một trong số mục tiêu của hắn, nhưng vào lúc nàng nguyện ý dâng hiến cho hắn, ta đã cố gắng hết sức để ngăn nàng lại.

Nào ngờ tới vì một tu sĩ dâm dục mặt người dạ thú, nàng lại ôm hận với ta.

Dù nàng có trở thành hoàng quý phi có có hàng nghìn hàng vạn sủng ái, thì vẫn muốn lừa ta vào trong Cung giày vò cho đến ch.

Nàng tàn nhẫn dùng mạng sống của muội muội ruột để tỏ lòng thành kính với tình yêu và tình lang đã ch của mình.

Trong không khí nồng nặc mùi thịt cháy và tro hương, máu thịt ta đau nhức vô cùng, nàng lấy một ném hương đang cháy dở dí thật mạnh vào miệng ta.

Ta gào thét và rên rỉ trong vô vọng, hận không thể ch ngay tại chỗ.

Nàng quỳ xuống ngắm nhìn cảnh khốn cùng của ta và mỉm cười khúc khích:

“ Đau không?”

“ Đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi.”

“ Nếu không phải vì ngươi ngăn cản ta, ta và chàng đã sớm không thể tách rời rồi.”

“ Đây là báo ứng ngươi đáng phải nhận lấy hahaha...”

Ta vật lộn và rên rỉ trong tuyệt vọng, nhưng cơ thể của ta bị ghì xuống đất không thể cử động, hai mắt ta nhòe đi vì nước mắt.

Nàng quỳ trên đệm hương bồ, thâm tình nhìn bài vị, các hoạn quan ở bên cạnh lần lượt đốt hương, không chút lưu tình dí lên từng tấc da thịt của ta.

Ngày sinh thần của ta, đã trôi qua từng chút một trong tiếng la hét thảm thiết.

Ngày hôm sau, nàng nhìn ta cười điên cuồng:

“ Ngươi dám phá hỏng mối nhân duyên giữa ta và Vô Trần, ta muốn ngươi vĩnh viễn không được siêu thoát!”

Một giây sau, chiếc đinh làm bằng gỗ gụ được đóng mạnh vào giữa lông mày của ta.

Máu nhỏ giọt xuống, ta ch không nhắm mắt.

Ta thề với lòng rằng, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ khiến nàng sống không bằng ch!

02.

Gần đây trong Kinh náo nhiệt vô cùng.

Vì thọ thần của thái hậu sắp đến, hoàng thượng tỏ lòng hiếu thảo, hạ chỉ chiếu cáo các danh tăng trong thiên hạ đến để chúc thọ thái hậu.

Trong đó có một vị tăng lữ trẻ tuổi tên là Vô Trần, chỉ mới vào Kinh hai ngày đã trở nên nổi tiếng khắp Kinh Thành.

Hắn ta dung mạo như tranh, khí chất thanh cao không chút bụi trần, trên người mặc một áo choàng của nhà sư trắng tinh, tôn lên vẻ bất phàm như trích tiên của hắn.

Nữ tử trong kinh thích nhất là dáng vẻ của hắn lúc niệm kinh, tay phải thon dài nhẹ nhàng lần chuỗi Phật châu, môi mỏng khẽ động, giọng nói như dòng suối chảy vào nơi u cốc.

Vì để thể hiện sự khác biệt với người khác, nữ tử trong Kinh đã gọi hắn là Phật tử lạnh lùng.

Còn trưởng tỷ của ta, chỉ trong một ánh nhìn đã yêu hắn không thể dứt ra.

Mỗi ngày nàng đều lén lút mặc đồ của nha hoàn đi vào Tĩnh An tự, chỉ để nghe tiếng Vô Trần tụng kinh niệm Phật.

Còn đem tiền riêng của bản thân ra, đưa cho Tĩnh An tự ngàn lượng bạc tiền nhang đèn.

Hành động của nàng cuối cùng cũng làm Vô Trần để ý tới, tặng nàng ấy một chuỗi Phật châu để tỏ lòng cảm ơn.

Vậy mà trong lúc trưởng tỷ đang chìm đắm vào những mơ mộng hão huyền đó thì trong Cung đột nhiên truyền ra một chỉ ý muốn phong đích nữ của phủ thừa tướng làm phi.

Thân là đích nữ tài mạo song toàn của thừa tướng, có thể nói vào Cung làm phi là số phận mà trưởng tỷ phải gánh vác trên mình kể từ khi sinh ra, nàng ấy không có quyền để mà từ chối.

Còn phụ mẫu, cũng phát hiện ra hành động vung tiền như nước của trưởng tỷ đối với Phật tử, liền tức giận cấm túc nàng.

Trước khi nhập Cung, nàng ấy đừng hòng rời khỏi phủ thừa tướng dù chỉ một bước.

Kiếp trước, Lê Tô Nhiễm bị nhốt phía biệt viện của mình, điên cuồng kêu gào khẩn cầu.

Vì để ép phụ mẫu mềm lòng để mình xuất phủ, nàng ấy đã dùng cách tuyệt thực để uy hiếp.

Cuối cùng bị hai bà tử to lớn ấn chặt đổ vào miệng một chén cháo, đến nửa đêm nàng ấy lại treo một tấm vải trắng.

Sau nhiều lần bị nữ nhi giày vò, mẫu thân đã phái nha hoàn luân phiên canh giữ bên cạnh nàng cả ngày lẫn đêm, không cho nàng ấy cơ hội để làm hại bản thân mình nữa.

Cấm túc ròng rã nửa tháng, trưởng tỷ dường như cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, không còn ngày đêm lấy cái ch để uy hiếp nữa.

Nàng ấy thảm thiết mà cầu xin mẫu thân, hy vọng có thể ra ngoài nói lời từ biệt với Vô Trần một lần.

Hứa rằng sau khi nói xong sẽ một lòng chuẩn bị vào Cung làm phi, tuyệt đối không ôm một suy nghĩ kháng cự nào cả.

Nếu không, cho dù nhập cung rồi nàng ấy cũng sẽ có vô số cách để tự vẫn.

Mẫu thân nhìn thấy trưởng tỷ tiều tụy bơ phờ, không nhịn được mà thấy bi ai, nhất thời mềm lòng mà đồng ý yêu cầu của trưởng tỷ.

Nhưng ta lại vô tình phát hiện ra, trưởng tỷ lại muốn hạ dược Phật tử, muốn dùng mỹ sắc để dụ Phật tử phá giới, rồi đưa nàng ấy cùng nhau bỏ trốn thành một đôi.

Kiếp trước ta thấy trưởng tỷ chìm đắm như vậy liền liều mạng ngăn cản nàng lại.

Nói với nàng ấy Vô Trần dính líu tư tình với nhiều cô nương con nhà quyền quý, hơn nữa đã sớm xảy ra chuyện đó với công chúa.

Nhưng dù cho là vậy, trưởng tỷ vẫn quyết ý làm liều, và nghĩ rằng ta có ác ý với Vô Trần nên mới bôi nhọ hắn.

Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể cho người đánh ngất nàng ấy rồi đưa về phủ.

Cũng trong đêm trưởng tỷ muốn chuẩn bị hiến thân, công chúa Minh Châu gióng trống khua chiên đưa Vô Trần về phủ.

Trưởng tỷ sau khi tỉnh lại biết được tất cả, ch tâm hoàn toàn mà tiến Cung, chỉ trong vòng hai năm, tỷ đã trở thành hoàng quý phi được ngàn vạn nuông chiều sủng ái.

Chỉ không ngờ rằng mở mắt ra lần nữa, ta lại trở về cái đêm mà trưởng tỷ hạ thuốc dẫn dụ Phật tử.

Mũi ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt chỉ có ở trong chùa.

Ta đứng trước lư hương, dường như nhìn thấy thân xác bị nhang thiêu đến không còn hình người ở kiếp trước.

Một trận gió lạnh thổi qua, khiến cho ta bất giác rùng mình.

Ông trời có mắt, lại cho ta một cơ hội sống lại.

“Tô Cửu, a tỷ muốn một mình yên tĩnh.”

Ta quay người lại, nhìn thấy tay a tỷ nắm chặt một bình sứ nhỏ.

“Hả, dạ, được, vậy tỷ tỷ cẩn thận chút nhé, đừng có đi xa.”

Ta tỏ vẻ không phát hiện ra biểu cảm khác thường của nàng ấy, đáp lại một câu, tiếp tục chuyên tâm chép kinh phật trước cửa sổ.

Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng, ta nhìn qua khe cửa thấy trưởng tỷ mặc váy mỏng đến xuyên thấu, khom người lẻn vào phòng của Phật tử.

03.

Một canh giờ sau, ngôi chùa vốn yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa kịch liệt.

Ta buông bút lông xuống, xoa nhẹ cổ tay đau nhức, khóe môi giật nhẹ nở một nụ cười lạnh.

Cuối cùng cũng đến rồi.

Công chúa Minh Châu tính tình thật là ngang bướng, thích nhất là tìm kiếm mỹ nam trên thiên hạ, hiện tại trong phủ nàng ta toàn là những nam thiếp lẳng lơ, nàng ta so với hoàng đế ca ca của nàng còn nhiều phi tần hơn.

Còn Vô Trần này, từ hai năm trước đã có qua lại với Minh Châu công chúa rồi.

Mọi chuyện đang diễn ra, chẳng qua chỉ là một chút tình thú của bọn họ mà thôi.

Ta vốn cho rằng trưởng tỷ sẽ bị công chúa Minh Châu bắt gian tại giường, nhưng giây tiếp theo cửa phòng đột nhiên mở ra.

Trưởng tỷ khoác mảnh áo mỏng bị xé rách loạng choạng chạy vào.

Phát hiện ta đang nhìn, nàng ấy có chút ngượng ngùng ôm lấy vai ta, dưới ánh nến dao động, ta nhìn thấy vài vết đỏ ám muội.

Ta vờ tỏ ra ngạc nhiên, kinh hô: “A tỷ, y phục của tỷ sao lại rách rồi ?!”

Trưởng tỷ vẻ mặt hoảng hốt, gấp gáp bụm chặt miệng ta lại, thuận thế khom lưng thổi tắt nến trên bàn.

Một chuỗi hành động làm xong chỉ trong chớp mắt, ta vẫn còn chưa nhìn rõ cổ tay sạch sẽ của trưởng tỷ.

Thủ cung sa ... biến mất rồi.

Qua một lát, một đội người ngựa khiêng kiệu đến trước phòng đơn của Vô Trần, từ trên kiệu bước xuống là bóng dáng xinh đẹp mê hoặc của một nữ tử.

Tựa như là về đến nhà của mình mà lấy tay đẩy cửa ra.

Giây lát sau, bước chân nhẹ như bay của Vô Trần tiến vào kiệu, một đám người cứ thế thản nhiên rời đi.

Chỉ là đêm tối ở chùa thật sự quá yên tĩnh, bọn ta đang trốn tại phòng đối diện, cũng không tránh được mà nghe được tiếng trêu đùa truyền ra từ bên trong kiệu.

Ta có thể cảm nhận được sự run rẩy nhẹ phát ra từ cơ thể của trưởng tỷ, cánh tay nắm lấy tay ta cũng dùng sức thật chặt, hiện rõ bộ dạng gấp rút của nàng.

Một lúc sau đội người ngựa đi mất, trưởng tỷ mất sức mà ngã nhào xuống đất, trong miệng không ngừng chửi mắng những lời cay nghiệt: ”Làm hỏng chuyện của ta, tiện nhân ... tiện nhân!”

Ta cảm thấy đáng tiếc mà thở dài một tiếng, khom người xuống nói nhỏ bên tai nàng, tiếc nuối mà nói:”Vô Trần đại sư thật là tội nghiệp, đột nhiên bị công chúa Minh Châu nhìn trúng bị cướp đi rồi.”

Hơi thở của trưởng tỷ bị ngưng lại giây lát.

Ta tiếp tục thêm dầu vào lửa :” Cũng không biết là thân thể của của Vô Trần đại sư có thể chịu nổi dày vò của công chúa hay không, nghe đồn, công chúa thích nhất là dày vò....”

“Im miệng!”

Trưởng tỷ đột nhiên quát lên một tiếng, ta làm như vẻ bị dọa sợ vội vàng im miệng, kéo tay áo của nàng ấy nhỏ tiếng nói:” A tỷ, tỷ sao vậy.”

Trưởng tỷ giống như một con dã thú bị nhốt trong lồng vậy, không ngừng bước tới bước lui, trong miệng còn lầm bầm.

“Không được, ta phải nghĩ ra cách...”

“Ta phải cứu Vô Trần ra...”

Ta đứng ở một góc âm thầm lạnh lùng nhìn nàng ấy.

Lê Tô Nhiễm đối với chấp niệm bỏ trốn cùng Vô Trần dường như đã đạt đến độ điên cuồng, trơ mắt ra nhìn Vô Trần bị công chúa Minh Châu bắt đi, không khác nào dùng dao đâm vào tim nàng cả.

Kiếp trước, ta dùng thái độ cứng cỏi để cắt đứt nghiệt duyên của trưởng tỷ và Vô Trần, nàng ấy mới có thể trở thành hoàng quý phi cao cao tại thượng.

Còn kiếp này, ta không nhúng tay vào nữa, ta ngược lại muốn xem xem trưởng tỷ vì có được Vô Trần có thẻ làm ra chuyện kinh hãi thế tục gì nữa.

04.

Chuyện xằng bậy của trưởng tỷ và Phật tử bị bại lộ rồi.

Mẫu thân biết được từ miệng của nha hoàn, thủ cung sa của trưởng tỷ biến mất, hơn nữa trên người lại có nhiều vết đỏ ám muội, người tức đến thổ huyết ngay tại chỗ, rơi vào hôn mê.

Phụ thân thì nổi giận, lệnh cho người đưa trưởng tỷ vào từ đường quỳ, quở trách kêu nàng nói ra toàn bộ sự việc xảy ra, nếu không sẽ bị xóa sổ khỏi gia tộc, dùng gậy đánh chết.

Trưởng tỷ lần đầu tiên thấy phụ thân giận dữ thất thố như vậy, căn bản không dám nói là bản thân nàng hạ dược Vô Trần tự nguyên dâng hiến.

Nàng ấy khóc bò qua ôm lấy chân phụ thân, yếu đuối khóc lóc nói:

“Phụ thân, hôm đó con thật sự muốn nói lời từ biệt với Vô Trần, là là nhị muội hạ dược bọn con....”

Ta chợt ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy phụ thân đang âm trầm nhìn ta.

Không đợi ta giải thích, người đã đi đến tát cho ta một bạt tai, “Nghịch nữ, mau quỳ xuống.”

Lê Tô Nhiễm có chút vui mừng hiện lên trong đáy mắt, tiếp tục khóc lóc nói:” Nhị muội từng nói muội ấy ngưỡng mộ hoàng thượng đã lâu, thì ra là vì lý do này nên mới gài bẫy ta.”

“Ngươi muốn thay Nhiễm Nhi vào cung làm phi?”

Lê Tô Nhiễm biểu hiện rất rõ ràng, phụ thân trong giây lát liền nghĩ đến những gì nàng ấy nói.

Nói thật lòng, bị trưởng tỷ đâm sau lưng là chuyện mà ta đã sớm dự liệu được.

Còn phản ứng của phụ thân lại nằm ngoài dự đoán của ta.

Từ nhỏ đến lớn, ta là nhị tiểu thư của phủ thừa tướng trên danh nghĩa, nhưng từ trước tới nay đều giống như là làm nền cho sự tồn tại của Lê Tô Nhiễm, phụ mẫu cũng rất yêu thương, quan tâm nàng ấy.

Khi còn đi học, Lê Tô Nhiễm say mê luyện múa, bài tập mà phu tử giao cho tỷ không có thời gian làm, liền lừa gạt đem bài của ta đi nộp.

Phụ thân biết được liền tức giận, dùng thước đánh đến ngón tay ta sưng đỏ, dù cho biết rõ là trưởng tỷ đã cướp mất bài tập của ta.

Trên tiệc thưởng hoa, Lê Tô Nhiễm cùng với các quý nữ khác tranh chấp bị đẩy rơi xuống nước, khi về đến phủ, phụ thân liền phạt ta vào từ đường, bởi vì ta không bảo vệ được nàng ấy.

Trong cung ban thưởng vải thổ cẩm Lưu Quang nổi tiếng, Lê Tô Nhiễm có thể may được hai bộ y phục mới, còn ta chỉ chó được một mảnh khăn tay.

Ta sớm đã nhận ra, phụ thân đối với ta có sự chán ghét lạ lùng, cũng có thể nói là cố ý.

Chỉ là chuyện của ta và Lê Tô Nhiễm, người luôn đứng về phía nàng vô điều kiện.

Vì thế, ta ôm mặt thuận theo quỳ xuống, thấp giọng nói :” A tỷ nói phải vậy thì là như vậy đi.”

Phụ thân tức giận đá ta ngã ra đất, thẳng thừng muốn nữ nhi tâm tư ác độc như ta trục xuất khỏi gia môn.

“Phụ thân không thể!” Lê Tô Nhiễm che chắn trước người ta, diễn ra bộ dạng đau lòng.

“Nữ nhi hiện tại đã là thân tàn hoa bại liễu, không thể nào vào Cung hầu hạ đế vương.”

“Nhị muội cũng là đích nữ phủ thừa tướng, chi bằng để nhị muội tiến Cung đi, vừa để giải quyết tình thế cấp bách hiện tại, cũng là để thành toàn lòng ái mộ của muội ấy đối với hoàng thượng.”

“Phụ thân, cầu xin người tha cho nhị muội, xem như là vì thanh danh của phủ thừa tướng.”

Lê Tô Nhiễm khóc đến lã chã nước mắt, tình cảm chân thật, nếu không phải ta là đương sự bị nàng ấy vu khống, nói không chừng sẽ thật sự bị nàng lừa.

Phụ thân yêu thương Lê Tô Nhiễm nhất, lúc này đã bị lời lẽ của nàng ấy làm cho lay động, thật sự bắt đầu suy nghĩ khả năng của chuyện này.

Cuối cùng vào lúc Lê Tô Nhiễm an ủi dụ dỗ, nhìn ta phất áo mà rời đi.

Đợi lúc từ đường chỉ còn hai người ta và Lê Tô Nhiễm, nàng đau lòng ôm lấy ta, giọng điệu ngại ngùng và đau lòng:

“Tiểu muội, a tỷ có lỗi với muội, nhưng a tỷ thật sự hết cách rồi, muội đừng trách tỷ có được không?”

Kiếp trước, ta chịu phạt xong Lê Tô Nhiễm cũng thường dùng thái độ của kẻ vô tội để dỗ ta, lần nào ta cũng tin vào nàng ấy.

Đánh một bạt tai rồi cho một miếng táo ngọt, đây là thủ đoạn mà nàng thường dùng với ta.

Nhưng đây là kiếp này, ta không còn là con ngốc mặc cho người khác dụ dỗ nữa rồi.

“Nhưng mà a tỷ, có xứng không?”

05.

Cơ thể của nàng ấy sựng lại.

Ta vén tóc nàng ra phía sau tai, đau lòng nắm lấy tay của nàng ấy:

“Ta biết tỷ một lòng tình thâm với Vô Trần, nhưng mà hiện tại hắn đã là nam thiếp của công chúa Minh Châu rồi.”

“A tỷ, tỷ và Vô Trần đại sư là hữu duyên vô phận.”

Thật ra Lê Tô Nhiễm hiểu rõ, muốn cứu Vô Trần ra từ phủ công chúa khó như lên trời, nhưng nàng ấy vẫn không buông bỏ được Vô Trần, chỉ muốn cùng hắn bỏ trốn chắp cánh mà bay.

“Tiểu muội.”

Nàng đột nhiên nắm lấy tay ta :”Sau khi muội tiến Cung nhớ nỗ lực tranh sủng, giúp tỷ tỷ có được không?”

Trong lòng ta cười lạnh một tiếng, trên mặt lại mang vẻ khó xử:

“Ta không có xinh đẹp như tỷ tỷ, cũng không có tài năng như tỷ tỷ, bị nhốt ở hậu cung muốn giành được quyền thế sợ rằng khó càng thêm khó.”

Nhìn ánh mắt ảm đảm dần đi của nàng, ta liền tiếp lời:

“Nhưng mà....”

“Nhưng mà cái gì?”

Ta cắn nhẹ môi đáp: “Hôm sau là sinh thần của thái hậu, công chúa Minh Châu sẽ đưa Vô Trần đến dự tiệc, nghe nói, muốn xin với thái hậu phong hắn làm phò mã.”

Lê Tô Nhiễm cắn chặt răng, sắc mặt dữ tợn nói: “Ta tuyệt đối không cho phép!”

“Đó là cơ hội duy nhất để tỷ và Vô Trần đại sư bỏ trốn đó nha~.”

“Nhưng trước hết, Vô Trần đại sư phải đồng ý cùng tỷ rời xa chốn thị phi này.”

Nghe đến đây, sắc mặt nàng ấy trở nên ôn hòa lại, đôi mắt ngậm tình nói:

“Hai người bọn ta sớm đã đem thân xác và tình cảm trao cho đối phương rồi, chàng tất nhiên sẽ đồng ý.”

Ta quan sát biểu cảm của nàng ấy, nở nụ cười mãn ý, nói ra mục đích cuối cùng của ta:

“Công chúa Minh Châu tuy phóng đãng háo sắc, dung mạo xinh đẹp, chỉ sợ Vô Trần đại sư sớm đã chìm trong ôn nhu hương đó rồi.”

“Chi bằng tỷ tỷ hiến một vũ khúc trong ngày sinh thần của thái hậu, dựa vào mỹ mạo và điệu múa của tỷ, tuyệt đối sẽ kinh động tới mọi người.”

“Đến lúc đó, Vô Trần đại sư sẽ cam tâm tình nguyện cùng tỷ chắp cánh bay xa, làm một đôi tình lữ người người ngưỡng mộ.”

Nàng bị ta lay động, rơi vào trầm tư, trong mắt chứa đầy sự kích động, biểu cảm khát vọng.

Ta nhẹ nhàng rời khỏi từ đường, sau khi xoay người trên mặt toàn là lạnh lẽo.

Cá, đã mắc câu rồi.

06.

Trời vẫn chưa hửng sáng, sân viện của Lê Tô Nhiễm bỗng nhiên trở nên náo nhiệt.

Đốt hương tắm rửa, chải truốt thay đồ, ta từ sớm đã đến bên cạnh nàng ấy đợi sẵn.

Lúc nàng thay đến bộ thứ mười, đập ly trà thứ năm, tát tì nữ bên cạnh lần thứ ba xong, ta cuối cùng cũng chậm rãi bước vào.

Ta đem giương quần áo hoa lệ quý giá của nàng toàn bộ đá văng ra, từ trong góc lấy ra một bộ bạch y mới, ở nơi thắt lưng lấy màu đỏ điểm thúy đơn giản.

“Tỷ tỷ, mặc bộ này chắc chắn sẽ đẹp, đơn giản thuần khiết, cùng với áo bào của Vô Trần đại sư vô cùng xứng đôi.”

Lê Tô Nhiễm nửa tin nửa ngờ nhìn ta một cái, nhưng lúc nghe xứng đôi với áo bào thì trên mặt ngại ngùng vào sau bình phong thay y phục.

Sự thật chứng minh, mắt nhìn của ta không sai chút nào, lúc nàng ấy bước ra ánh mắt của các nha hoàn đều ngạc nhiên, cuối cùng mới chịu ngồi vào bàn trang điểm.

Náo loạn cả một buổi, trời cũng đã sáng.

Ta lấy chén trà từ tay nha hoàn bên cạnh Lê Tô Nhiễm đưa cho nàng, vờ nói:

“Thần tiên tỷ tỷ thanh lãnh không nhiễm bụi trần, uống hớp trà thấm giọng đi rồi xuất phát.”

Nàng ấy hớp nhẹ miếng trà, ta ghé sát tai nàng nói nhỏ: “Sau khi múa một nén nhang, tỷ liền mượn cớ rời tiệc đi đến gòn non bộ, lúc đó ta sẽ báo cho Vô Trần đại sư cùng tỷ hội hợp, chỗ đó sẽ có người muội sắp xếp sắn đến tiếp ứng hai người.”

Nàng ấy hài lòng gật đầu, kích động đến tay cũng run lên.

Ta hài lòng cười cười.

Ta tất nhiên sẽ không đi thông báo cho Vô Trần, cũng sẽ không có ai tiếp ứng, dù sao ta cũng chỉ là một nhị tiểu thư không quyền không thế, không được sủng ái, làm gì có tiền bạc với người để thực hiện kế hoạch chứ.

Còn ta lại càng không sợ Lê Tô Nhiễm biết được, bởi vì nàng ấy vốn không có cái cơ hội này.

07.

Trên yến tiệc, công chúa Minh Châu và Vô Trần vẫn chưa chịu xuất hiện.

Đợi đến các thần tử dâng lễ vật xong, các quý nữ bắt đầu biểu diễn tài nghệ, hai người Minh Châu mới nhàn nhã tới trễ.

Chỉ thấy Minh Châu mặc một bộ y phục hoa lệ ngược sáng bước đến, mặt mũi ung dung, câu dẫn hồn phách.

Bên cạnh nàng ta là một nam tử mặc áo bào màu trắng, thân hình đỉnh bạt, thanh lãnh xuất trần.

Chỉ là, quần áo của hai người bọn họ có chút lộn xộn, cộng thêm thanh danh của công chúa Minh Châu, lý do mà hai người đến trễ không cần nói cũng biết.

Lê Tô Nhiễm cũng nhìn ra, ta nghe thấy hơi thở gấp rút của nàng ấy, những tiếng chửi ác ý lầm bầm trong miệng:

“Tiện nhân, thật mất mặt ...”

Có thể là do ánh mắt của nàng ấy quá ác độc, lộ liễu, lúc chuẩn bị vào chỗ ngồi Minh Châu công chúa đột nhiên nghiêng đầu đối với ánh nhìn của nàng.

Trưởng tỷ đột nhiên giật mình, lập tức cúi mắt, ngón tay dùng sức nhàu nát khăn tay.

Ta nhìn thấy công chúa Minh Châu có chút hứng thú đánh giá Lê Tô Nhiễm, nhìn vào y phục và chuỗi phật trên tay nàng ấy, lại nhìn sang tăng bào màu trắng của Vô Trần ở bên cạnh.

Cuối cùng mỉm cười hiểu rõ, ưu nhã vào chỗ ngồi.

Qua giấy lát, một nha hoàn vênh váo hung hăng đem rượu đến chỗ của ta và Lê Tô Nhiễm:

“Công chúa thưởng cho các vị .”

Lê Tô Nhiễm mặt trắng bệch, ngồi ngốc một chỗ không dám cầm ly rượu.

Ta lễ mạo tiếp lấy, uống cạn rồi đáp:

“Tạ công chúa ban thưởng.”

Thấy ta uống xong vẫn không sao, nàng ấy mới dám cầm ly lên, lấy tay che mặt uống.

Đợi mọi người tán thưởng tiếng đàn của Vương tiểu thư xong, ta âm thầm nói với nàng:

“Công chúa có thể đã phát hiện gì đó, chúng ta không thể chần chừ nữa.”

Nàng gật đầu, đợi Vương tiểu thư lui xuống, nàng ấy đứng dậy hành lễ với thái hậu:

“Tiểu nữ tự tạo một điệu múa, hiến cho thái hậu.”

Lê Tô Nhiễm đứng ngay tư thế, giây tiếp theo, tiếng đàn vang lên, tiếng Phạn thanh lãnh thần bí và tiếng ca vang dội cả đại điện.

Nàng theo tiếng động mà nhảy, phẩy nhẹ tay áo, thân thể uyển chuyển, điểm nhẹ bước chân, bộ bộ sinh liên.

Mọi người xem say mê.

Ta ngửa đầu uống một ly rượu, dùng tay che mũi lại.

Giây tiếp theo.

Phù..... tu—

Âm thanh vang dội mà kì lạ làm mọi người đột nhiên bừng tỉnh, Lê Tô Nhiễm đang nhảy múa bỗng cứng người.

Phù phù phù ----
Liên tiếp vang lên những âm thanh này, mọi người mặt nghi ngờ nhìn về Lê Tô Nhiễm đang đứng ở giữa.

Các quý nữ có mặt đều lấy khăn tay che mũi, mặt hoài nghi nhìn người đang bất động.

Bùm—-

Một tiếng vang lớn cuối cùng làm Lê Tô Nhiễm đang bị dọa sợ bỗng bừng tỉnh, sắc mặt cô ta đỏ bừng, tay chân luống cuống nhìn mọi người xung quanh.

Vẫn là tục ngữ nói đúng, buồn tiểu đi ngàn dặm, buồn ỉa khó bước đi.

Nàng ấy rõ là nhịn đến cực điểm, hơi cong lưng xuống, đôi chân tụm lại một chỗ, hai tay nhúc nhích muốn che phía sau lại.

Thái hậu xanh mặt, che mũi trên mặt không vui, chuẩn bị vẫy tay kêu nàng ấy lui xuống, nhưng lại nghe thấy một trận kinh hô xáo động.

Lê Tô Nhiễm nàng ấy, mất kiểm soát tại chỗ.

Mùi thối nồng nặc truyền ra cả yến tiệc, phụ thân mẫu thân cuối cùng cũng phản ứng, lập tức bước tới kéo nàng xuống.

Quay người một cái, trong lúc không để ý phía say y phục trắng đó toàn bộ hiện ra màu vàng dơ bẩn, làm chướng mắt như thế đấy.

“Aaaa!” Các quý nữ kinh hãi kêu lên.

“Ọe!” Bọn trẻ con điên cuồng khạc nhổ.

Một yến tiệc đang yên lành, hoàn toàn bị hủy rồi.

08.

Chuyện bỏ trốn cứ thế mà kết thúc.

Nàng thậm chí còn không kịp nói với Vô Trần một câu.

Trải qua chuyện này, Lê Tô Nhiễm một sớm trở thành trò cười của cả kinh thành thậm chí là của toàn quốc.

Nàng ấy chịu đả kích lớn như vậy, cả ngày nhốt mình ở trong phòng, gần như lúc nào cũng ngâm mình trong bồn tắm.

Ta không thể để nàng ấy tiếp tục phế như vậy được, dù sao chuyện cũng chưa tới đâu cả.

Trong lúc đến thăm nàng, ta “vô tình” nhiều lời :

”Công chúa Minh Châu bắt đầu lạnh nhạt với Vô Trần, gần đây lại trả hắn về Tĩnh An tự rồi.”

Nàng ấy dùng sức nắm chặt tay ta, trong mắt toàn là tơ máu nói :” Thật sao.”

Ta gật đầu, ta giận dỗi nói với nàng:

”Tỷ tỷ đừng thích Vô Trần nữa, hắn nhất định đã thích công chúa mất rồi.”

“Hắn muốn sinh con cho công chúa, nhưng công chúa không đồng ý, hắn liền từ chối đồng phòng với công chúa.”

“Công chúa nhất thời tức giận đem trả hắn về Tĩnh An tự.”

Lê Tô Nhiễm tức đến thở phì phò, dường như là kích động cực kì.

Ta mỉm cười rồi quay người rời đi.

Tối đó.

Trưởng tỷ lại mặc đồ nha hoàn lẻn đi đến Tĩnh An tự.

09.

Vào lúc trưởng tỷ và Vô Trần ngày nào cũng điên loan đảo phượng, chàng chàng thiếp thiếp, trong cung hạ một thánh chỉ.

Phong Lê Tô Cửu thứ nữ của phủ thừa tướng làm phi, ba tháng sau vào Cung.

Như ý của trưởng tỷ, sau lần mất mặt ở yến tiệc, hoàng hậu cuối cùng cũng sắc phong ta làm phi.

Chỉ là vào hôm đó, khuê phòng của ta xuất hiện một vị khách không mời.

Là công chúa Minh Châu bị người đời chỉ trỏ chê cười, đang ngang nhiên mà nằm trên giường của ta ngủ.

Nghe thấy động tĩnh, nànv ta chậm rãi mở mắt ra, một tay đỡ đầu nhìn ta cười.

“Đừng trở thành phi tử gì đó nữa làm gì, chi bằng cùng ta về phủ công chúa sống thoải mái đi.”

Ta chỉ lo rót ly trà, nhàn nhạt mà nhìn nàng ta.

“Gần đây ta có được một thiếu niên Miêu Cương, eo thon vai rộng, thể lực khỏe khoắn, nói đơn giản giống như một tiểu yêu tinh ...”

“Phụt...” xuýt chút nữa ta không nhịn được mà phun ra hớp trà:”

“Dừng, ta không muốn nghe những chuyện phong lưu của ngươi.”

Minh Châu bĩu môi, bất mãn mà tạch lưỡi một tiếng.

Ta là một thứ nữ không lộ rõ tài mạo, an tĩnh giữ lễ.

Minh Châu là một công chúa ôm mơ mộng sẽ sở hữu được tất cả mỹ nam trên thiên hạ.

E rằng chẳng có ai nghĩ đến, ta và Minh Châu công chúa lại là đôi bạn cực kỳ thân thiết.

Vì thế nên kiếp trước ta mới biết được Vô Trần lừa đi sự trong trắng của các quý nữ, lại còn có chuyện một đêm phong lưu với Minh Châu.

“Haizz Tiểu Cửu, cô không phải rất quan tâm trưởng tỷ của cô sao, sao lại chịu được cô ta và Vô Trần ở bên nhau vậy.” Minh Châu mắt long lanh mà nhìn ta.

Ta lạnh lùng đáp :” Cô ta không xứng để ta quan tâm.”

“Này này, tỷ muội ngày xưa giờ trở mặt thành thù, là do đạo đức biến mất hay là lòng người vặn vẹo đây nha~.”

“8 giờ tối nay, cctv đúng giờ lên báo cho cô....”

Ta bất lực mà thở dài,Minh Châu thường hay nói những lời vớ vẩn mà ta không hiểu, bây giờ lại bắt đầu rồi.

Thổi tắt nên đi ta và Minh Châu nói chuyện đến nửa đêm, cho đến khi có người đến gõ cửa sổ, nàng ta mới quyến luyến không nỡ mà dập tắt đi những tin đồn trong Kinh Thành.

“Tiểu Cửu, Miêu Cương thiếu niên của ta đến đón ta rồi, đi trước một bước đây.”

Nàng ta cười ha ha rồi trèo ra khỏi cửa sổ, trước khi rời đi lại trịnh trọng nói với ta:

“Ta không biết giữa cô và đích tỷ của cô xảy ra chuyện gì, nhưng mà, Vô Trần đó không phải dạng tốt lành gì, đầu óc cũng có chút không bình thường.”

“Hắn thích trên đầu mình có màu xanh, có hiểu không?”

Ta một mặt ngơ ngác nhìn nàng ta.

“Chậc, tóm lại chính là nếu như cô còn quan tâm đích tỷ của mình thì mau chóng khiến cô ta rời khỏi Vô Trần đi, nếu không ...”

Minh Châu nhướng nhướng mày với ta, rồi bị một thiếu niên cao to ôm đi.

Ha ha, ta đúng thật là quan tâm nàng ấy, quan tâm đến mức muốn nàng ấy thân bại danh liệt, không được ch tử tế!

10.

Lê Tô Nhiễm lại bắt đầu ngày ngày ngâm trong bồn tắm.

Tì nữ bên cạnh của nàng ấy gấp rút đến tìm ta :

”Nhị tiểu thư, xin người hãy đến thăm đại tiểu thư đi.”

“Mấy ngày nay mỗi lần từ Tĩnh An tự trở về, đều sẽ ngâm mình trong thùng nước.”

“Nô tỳ cho rằng đại tiểu thư đã nghe thấy những lời khó nghe đó, nhưng nô tì lại phát hiện rất nhiều vết thương ... trên người đại tiểu thư.”

Tay đang tỉa hoa của ta ngưng lại, trong lòng hiện lên những lời Minh Châu từng nói, đầu óc của Vô Trần không bình thường.

...

Sau bình phong, cả người Lê Tô Nhiễm ngâm vào thùng nước.

Vài ngày không gặp,nhìn nàng ấy gầy đi rất nhiều, đôi môi tái nhợt, trong mắt toàn là tơ máu.

Y như lời của tì nữ nói, trên người nàng ấy có rất nhiều vết thương, trên cổ có vết bầm, bả vai lại có vết dao.

Nhìn thấy ta, nàng ấy đột nhiên lặn xuống thật sâu, chỉ lộ ra cái cằm gầy nhọn, nhanh chóng đuổi ta ra ngoài :

”Ra ngoài, cút ra ngoài!”

Nhìn thấy bộ dạng của nàng, trong lòng ta dường như đoán ra được gì đó, nghe lời rời khỏi phòng.

Giây lát sau, nànv ăn mặc chỉnh tề bước ra, cảm xúc ổn định rồi nói :

”Muội muội, lúc ta xuống núi không cẩn thận ngã xuống, trên người có nhiều vết thương nên tâm trạng không tốt.”

“Tỷ tỷ không cố ý hung dữ với muội, muội sẽ không trách tỷ tỷ có đúng không?”

Thấy ta dễ lừa gạt như trước đây, Lê Tô Nhiễm tiến tới nắm tay ta:

“Vô Trần chuẩn bị đưa ta rời khỏi nơi đây, Có điều cưới là thê, chạy là thiếp...”

“Bọn ta chuẩn bị ngày kia thành thân, chỉ có hai người bọn ta, muội đến làm người chứng hôn cho ta được không?”

Ta cúi đầu trầm ngâm, tỏ ra vẻ do dự không quyết.

Nàng ất bắt lấy tay ta cũng bất giác dùng lực, giống như người đang chết đuối nắm lấy cọng cỏ cứu mạng vậy.

“Cầu xin muội đó, muội muội.”

Ta gật đầu đồng ý.

11.

Ta tất nhiên sẽ không đến hẹn.

Tuy nói ta là người trọng sinh, nhưng muốn vũ lực không có vũ lực, muốn quyền thế cũng không có quyền thế, có điên mới nhảy vào cái bẫy vụng về như vậy.

Ta mượn một ám vệ từ Minh Châu, sai hắn nghe ngóng tin tức cho ta.

Lúc trời gần sáng, hắn mới trở về, do dự mà kể lại rằng:

“Vô Trần bị một đám người cướp bóc, vì để giữ mạng cho Vô Trần, Lê Tô Nhiễm tình nguyên thất thân, hơn nữa còn là trước mặt của Vô Trần.”

Ta cúi mắt, khó trách, khó trách dạo gần đây nàng ấy không ngừng gột rửa cơ thể, khó trách trên người lại có nhiều vết thương bị ngược đãi như vậy.

Trưởng tỷ đối với Vô Trần, đúng thật là si tình.

Ám vệ tiếp tục nói:” Lê Tô Nhiễm cầu xin nói, tối nay sẽ dâng lên một quý nữ trong trắng, chỉ xin có thể tha mạng cho Vô Trần.”

“Người không đến hẹn đám người đó giận dữ, cô ta bị hành hạ càng dữ dội.”

Chén trà trong tay đột nhiên rơi xuống đất, ta biết tối nay sẽ là một cạm bẫy, chỉ là không ngờ rằng trưởng tỷ sẽ vì cứu người trong lòng của nàng ta mà hy sinh đi mạng sống của ta.

Trong lòng bỗng đau thắt một trận.

Kiếp trước trưởng tỷ hành hạ rồi gi ta, lý do là ta phá hoại nhân duyên của nàng ấy và Vô Trần.

Vậy còn kiếp này?

Kiếp này, ở góc nhìn của nàng ấy, ta là một muội muội hết lòng giúp đỡ tỷ tỷ, nhưng cho dù như vậy, nàng ấy vẫn muốn ta hy sinh để cứu người trong lòng của nàng.

Vừa rồi khi nghe thấy trưởng tỷ thất thân với một đám người trong lòng ta có chút thương hại trỗi lên, chớp mắt đã tan biến đi hết.

Ta phân phó vài câu bên tai của ám vệ, lại cho hắn một túi vàng, hắn liền nhận lệnh rời đi.

Ta nhìn ra cửa sổ, trong mắt toàn là ý lạnh, Lê Tô Nhiễm, con đường này là do ngươi tự chọn.

12.

Hai ngày sau, trên phố người qua kẻ lại có một nữ tử không mảnh áo che thân.
Trên người cô ta toàn là những vết thương xanh tím, ánh mắt trông như phải chịu một đả kích cực lớn.

Trong miệng la lên:”Bổn cung là đích nữ của thừa tướng, là hoàng quý phi, các ngươi cút ra cho ta!”

Phụ thân nghe thấy, gấp gáp chạy đến sân của trưởng tỷ, nhưng chỉ nhìn thấy tì nữ thân cận giả dạng trưởng tỷ.

Sau khi biết được Lê Tô Nhiễm và Vô Trần lén lút hẹn hò, dưới cơn thịnh nộ, sai người dùng gậy đánh chết tì nữ tại chỗ.

Dù gì cũng là đứa con gái yêu thương suốt mười mấy năm, phụ thân vẫn là đưa trưởng tỷ về phủ, mời y sư tốt nhất và các loại thuốc quý nhất để chữa trị.

Ta thờ ơ đứng xem, không chút bình phẩm.

...

Trước đêm tiến Cung, đêm khuya Lê Tô Nhiễm xông vào phòng của ta, như một ả điên.

“Là ngươi có đúng không ? Ngươi cũng trọng sinh rồi?”

Ta nhàn nhã rót ly trà, nở nụ cuồi đáp :”Tỷ tỷ đang nói gì vậy ?Muội muội nghe không hiểu.”

“A!!” Nàng ấy bùng phát hét lên:

“Ngươi là con tiện nhân, là ngươi hại ta ra nông nỗi này, tại sao ngươi không ngăn cản ta và Vô Trần hẹn hò, ta phải giết ngươi !”

“Phụt...” Ta không nhịn được mà cười lớn, nhìn gương mặt hung hăng của nàng đáp:

“Kiếp trước ta ngăn cản ngươi rồi, sau đó thì sao?”

“Người quên là ngươi đã dùng nhang thiêu sống ta sao?Ngươi quên là ngươi đã hành hạ suốt cả đêm, sau khi chết còn đóng đinh gỗ đào vào trán ta?”

“Kiếp này như ngươi mong muốn, ta không còn nhúng tay vào chuyện của người và Vô Trần nữa, sao ngươi lại không vừa lòng nữa rồi?”

Nghe thấy hai chữ Vô Trần, nàng ấy dường như nhớ lại ký ức đáng sợ gì đó, điên cuồng la hét:

“Vô Trần !Hắn không phải con người, hắn tự biên tự diễn .... hại ta....”

“Cút ra ... đừng chạm vào ta .... cút ra ....”

Lê Tô Nhiễm quỳ xuống dùng sức ôm ta, không ngừng lẩm bẩm, điên loạn mà lắc đầu.

“Đều là do con tiện nhân ngươi hại ta!”

“Ta là đích trưởng nữ, ta là hoàng quý phi!”

“Hoàng thượng, ta muốn gặp hoàng thượng!”

Ta đốt một nắm nhang, dùng lực nắm lấy tóc nàng ấy, trong lúc nàng đang sợ hãi hét lớn liền nhét nắm nhang đó vào miệng nàng.

Lê Tô Nhiễm đau đến bò lên trên đất, ánh mắt nhìn ta giống như là bị nhúng độc vậy.

Ta nho nhã phủi tay, trên cao nhìn xuống tận hưởng dáng vẻ thê thảm của nàng.

Lúc nàng ấy sắp hôn mê, ta cười nhẹ nói: “A tỷ, tỷ phải sống thật tốt, muội muội có phần lễ lớn muốn tặng tỷ.”

13.

Ta tiến Cung rồi, được chính tay Minh Châu dạy dỗ, rất nhanh ta đã được hoàng đế chuyên sủng.

Trong lúc rãnh rỗi, ta thỉnh thoảng sẽ xem những tranh ảnh dân gian mua từ bên ngoài Cung.

Ví dụ như quyển này.

Nữ tử trong bức họa bị treo trên giá hình chữ đại, thần sắc tuyệt vọng đau khổ, toàn thân chỉ có hai mảnh vải để che những vị trí quan trọng.

Phía sau là tượng Phật trang trọng, bên cạnh còn có một tiểu hòa thượng đang gõ mỏ.

Dưới đài là những tín đồ thành tâm đốt nhang, tham lam nhìn vào nữ tử bị treo trên giá gỗ.

Còn trên người của nữ tử này, toàn là những đốm đen chi chít.

Vừa tàn nhẫ lại quỷ dị.

Xem mãi xem mãi ta lại cười ra tiếng, hai chân cũng theo đó mà chuyển động.

“Hoàng thương giá đáo”

Ta đem tranh vứt vào đống tro, bên trong còn chứa thư cầu giúp đỡ của phụ thân.

Trưởng tỷ mất tích? Liên quan gì đến ta?

Cứ theo ngọn lửa đang cháy,ta đứng dậy nghênh tiếp thiếu niên đế vương.

Ngoài phòng tuyết bay đầy trời, trong phòng tiếng cười rộn rã.

Cuộc đời thuộc về ta, chỉ mới bắt đầu.

...

-Kết thúc-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK