Xà Nữ bị Diệp Lạc Hy xóa đi trí nhớ, lại được thả từ trong Tỏa Linh Nang tối tăm trở ra, thần trí giống như một đứa trẻ, ngây ngây ngô ngô, tò mò về cảnh tượng xung quanh.
Diệp Lạc Hy giấu đi khí tức của mình, sau đó đừng ở một nơi khuất hẳn đi so với linh hồn Xà Nữ.
Quả nhiên không phụ nàng đã kỳ vọng, Hắc Bạch Vô Thường lập tức xuất hiện, bọn chúng nhìn nhau, nói với nhau dăm ba câu chuyện tầm phào của tiểu hồn bị bọn chúng bắt đi.
“Đây là linh hồn cuối cùng trong ngày hôm nay rồi.” Hắc Vô Thường tóm lấy Xà Nữ, đưa vào trong một cái bao tải lớn, hình như là túi đựng hồn của Minh giới.
“Đúng là vất vả! Ta không nghĩ được rằng nha đầu tiểu đồ đệ đó của tiểu thần quân Diệp Lạc Hy lại có thể nghĩ ra cách nhảy khỏi vách núi cùng Xà Nữ. Đã vậy còn không chết, chỉ có Xà Nữ mới chết mà thôi!” Bạch Vô Thường phủi tay.
“Về thôi, đây là linh hồn cuối cùng trong ngày rồi.” Hắc Vô Thường vỗ vai Bạch Vô Thường, sau đó kéo hắn qua cửa Minh giới.
Diệp Lạc Hy dùng thuật ẩn mình, đi theo Hắc Bạch Vô Thường theo cánh cửa của hai tên bọn hắn. Đúng lúc này, Bạch Vô Thường đã phát hiện ra có điều gì đó không bình thường, liền dừng bước. Hắn nhìn lại con đường hai người vừa đi qua, cảm thấy có một khí tức lạ đi theo sau hắn, hắn nói: “Hắc Vô Thường, ngươi chờ chút đã!”
Hắc Vô Thường quay đầu hỏi Bạch Vô Thường: “Ca ca, ngươi cảm thấy có gì đó đi theo chúng ta rồi, đúng không?”
Bạch Vô Thường gật đầu, sau đó hắn dùng Kính Chiếu Yêu, soi rọi con đường mà bọn họ vừa đi. Đúng lúc này, có một người đã kéo nàng lại đằng sau, sau đó ôm nàng vào lòng, kéo nàng lại đằng sau, áp nàng sát vào tường. Cả thân hình cao lớn trước mặt hoàn toàn che kín thân hình mảnh khảnh của nàng, hắn đưa tay bịt miệng nàng, khẽ suỵt lên một tiếng. Khí tức quen thuộc này…
Diệp Lạc Hy biết người ở đằng sau mình là ai, nàng liền ngoan ngoãn gật đầu thỏa hiệp không phát ra tiếng động. Sau đó hắn từ từ gỡ bàn tay xuống khỏi miệng nàng, viết lên tay nàng mấy chữ: “Nàng đứng yên, ta che cho nàng.”
Một lúc sau, Hắc Bạch Vô Thường cho rằng hai người họ làm việc quá sức, thành ra sinh ra hoang tưởng. Con đường này chỉ có duy nhất Hắc Bạch Vô Thường mở ra để đến Minh giới, cũng là con đường duy nhất mà chỉ có Hắc Bạch Vô Thường mới có thể đi qua. Nhưng làm gì có kẻ nào to gan đến độ có thể cùng hai kẻ bọn hắn không biết sống chết mà đi theo cơ chứ? Rõ là hoang đường!
Đợi cho Hắc Bạch Vô Thường đi xa một chút, nàng mới khẽ dùng hai tay đẩy ngực hắn ra, nói bằng khẩu hình miệng: “Cùng Kỳ, ngươi tránh ra một chút, bọn họ đi mất bây giờ!”
“Ta đến để đưa nàng về Quang Minh đỉnh. Đêm hôm khuya khoắt, nàng không chịu ở lại trong phủ nghỉ ngơi, hà cớ gì lại chạy ra ngoài, còn theo Hắc Bạch Vô Thường lén lén lút lút đến Minh giới. Nàng là muốn nháo cái gì đây?” Hắn trừng mắt nhìn nàng, còn định giáo huấn tiếp cho nàng một trận.
Mà chính xác thì, hắn muốn hạn chế cho nàng đến Minh giới càng nhiều càng tốt. Hắn và ba tên còn lại đều lo sợ, lỡ như chuyện bọn hắn không nghe lời nàng án binh bất động mà âm thầm đem quân bí mật đánh chiếm hết một nửa Minh giới lộ ra, nàng nhất định sẽ không dừng lại ở việc phạt bọn hắn quỳ vỏ sầu riêng đâu a.
“Ta muốn đến trộm sổ sinh tử.” mấp máy môi.
Cùng Kỳ nghe nàng nói nàng muốn trộm sổ sinh tử, liền trợn lớn hai mắt nhìn nàng như sinh vật lạ, sau đó lại hỏi: “Nàng muốn trộm sổ sinh tử để làm gì?”
“Ngươi không hiểu đâu. Sau khi trộm được sổ sinh tử, ta sẽ giải thích tường tận cho ngươi hay.” Nàng nói rồi, liền kéo tay hắn, nhanh chóng đi theo Hắc Bạch Vô Thường trước khi bọn họ mất dấu.
Cùng Kỳ không hiểu. Sổ sinh tử vốn chỉ là cuốn sổ ghi ngày sinh và ngày tử của người chết thôi mà, tại sao nàng muốn đến đây tìm sổ sinh tử làm gì? Thà rằng nàng nói muốn đến đây để tìm cổ thư giải toàn bộ phong ấn dòng máu của phụ mẫu nàng trong người nàng, có khi còn hợp lý hơn nhiều.
Con đường tăm tối cuối cùng cũng mở ra một cánh cổng. Đằng sau cánh cổng đó là một thế giới hoàn toàn khác biệt so với bất cứ nơi đâu trên thế gian này.