Mục lục
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lạc Hy chạy thật xa, vài bước nhảy liền nhảy lên đến đỉnh của một tòa tháp. Gương mặt của nàng vì khóc mà đôi mắt đỏ hoe, mặt cũng thật lạnh. Nàng cảm thấy cảm xúc lẫn lộn đến mức xấu hổ muốn chết.



Tại sao ư? Bởi vì những điều mà nàng vừa nghe, vừa chứng kiến ấy lại đến từ những kẻ bị cả tam thiên lục địa xem là tà đạo, xem là hung thú, sợ hãi, tránh xa. Và hơn hết, nàng chính là người đã dùng tấm thân này phong ấn bọn họ.



Diệp Lạc Hy gục đầu xuống, bật khóc nức nở. Hiện tại trong tâm trí của nàng vô cùng loạn. Nàng phải làm sao? Nàng có thể đáp lại tình cảm của họ không? Nếu như đáp lại, liệu nàng phải chọn ai? Nàng là kẻ tham lam sao? Mà nếu như đáp lại, liệu nàng có thể bù đắp cho bọn họ quãng thời gian dài đằng đẵng ấy không?



Nước mắt của nàng rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp, một giọt lăn xuống ướt đẫm mu bàn tay, dấu ấn hoa sen ở lòng bàn tay nàng lại sáng lên. Trước mắt nàng lại xuất hiện cảnh tượng quen thuộc: rừng trúc xanh bình yên, căn nhà tranh nhỏ với bàn trà trước sân, cha và mẹ đều đang đứng ở đó chờ nàng trở về.



“Con gái, con sao thế?” Ma Thần Thạch khẽ xoa đầu nàng.



Ma Thần Thạch và Ngọc Tỷ nhìn thấy đứa con gái của họ khóc đến mức mắt đỏ lên như vậy, trong lòng cảm thấy có muôn vàn xót xa. Con gái của bọn họ, thật ngốc.



“Cha, mẹ, con có chuyện muốn hỏi người.” Nàng được Ngọc Tỷ giúp nàng lau nước mắt, nắm lấy tay bà, giọng run run.



“Cha mẹ đều biết rồi. Con không cần hỏi.” Ngọc Tỷ mỉm cười.



“Hai người biết rồi sao?” Diệp Lạc Hy ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cha mẹ.



“Ha ha ha, khi trước, cả cha và mẹ đều rất khó khăn, đều không có biện pháp trị được bốn tên hỗn thế ma vương đó. Không ngờ có ngày, lại được nghe những câu chuyện cảm động phát khóc từ bốn tên đại hung thú đó, còn cái gì mà đem thiên hạ này cho con dẫm đạp dưới chân, đúng là con hơn cha là nhà có phúc.” Ma Thần Thạch vỗ vai nàng, cười đến hả hê.



Nàng đen mặt quay sang nhìn nương, chỉ thấy Ngọc Tỷ cười, vỗ vai nàng bộp bộp, nói: “Nhưng một lúc nhà ta có đến bốn chàng rể như thế này thì có hơi… con gái, con vất vả rồi.”



Diệp Lạc Hy đang từ khóc muốn đau lòng, vừa nghe một lời hai nói của cha mẹ liền chính thức chuyển sang nghẹn chết.1



“Cha, nương. Con đang hoài nghi rằng con có phải được hai người sinh ra hay không.” Mặt nàng từ đỏ chuyển thành trắng, từ trắng chớp mắt trở thành đen mặt than luôn.



“Ta biết là con khó chấp nhận, nhưng so với Ma tôn và Đế Quân kia thì bọn họ xứng đáng với con hơn nhiều.” Cha nàng vỗ vai nàng đầy tự hào: “Con yên tâm, mắt nhìn người của cha không nhầm được đâu.”



“Hơn nữa, nhìn thái độ và thành ý của họ với con, ta cũng tin là hiền tế của chúng ta nhất định sẽ không khiến chúng ta thất vọng. Biết đâu, còn có thể khiến con thành Vạn Thánh Yêu Vương thì sao?” Mẹ nàng vừa nói vừa xoa cằm, thầm tưởng tượng đến tương lai con gái bà sẽ ngồi lên chiếc ghế, thống trị vạn ma, thật đáng tự hào.



Diệp Lạc Hy trợn mắt há miệng, nhìn phụ mẫu mình người cười kẻ nói, vui vẻ bàn chuyện tương lai về con cháu, bản thân nàng đang băn khoăn rằng mình có nên nhảy Tru Tiên Đài lần nữa hay không.



“Cha nói những lời này, con sẽ không thấy lạ. Nhưng nương, người không phải là thần cổ sao? Còn là Ngọc Tỷ Thần quân được chúng sinh xem trọng nữa. Người sao có thể ủng hộ con đi trên con đường này?” Nàng trợn cả mắt.



“Hả?” Ngọc Tỷ nhướng mày, ánh mắt trở nên tức giận, nói: “Nếu như không phải ta và cha con bị phong ấn ở đây, cùng nhau trở thành Ma Thần Kiếm này, thì cái ngày tên họ Tiêu kia sủng thiếp diệt thê, phế chính lấy thứ, đưa họ Thiên kia lên làm Ma Hậu thì chúng ta đã đem Ma giới san bằng rồi. Con đừng tưởng con không nói, chúng ta liền không biết.”



Diệp Lạc Hy cúi đầu, tay siết thành quyền, hỏi: “Nhưng rốt cuộc thì người vẫn không tới.”



Ngọc Tỷ kéo nàng lại ấn nàng ngồi xuống ghế, ôm nàng từ đằng sau, nói: “Là chúng ta có lỗi với con rất nhiều. Dù thế nào chúng ta cũng không thể chuộc lại hết lỗi lầm của mình. Bây giờ cả nhà chúng ta đã ở đây, cha mẹ sẽ luôn là hậu thuẫn của con, là thanh kiếm của con, trên con đường con chọn, chúng ta sẽ chém sạch tất cả những thứ đã cản đường con cho con.”



Ma Thần Thạch cũng gật gù nói: “Lúc mấy hiền tế giúp con trùng sinh trở về, ta cũng nghĩ rằng từ nay về sau con sẽ không còn phải cô độc một mình nữa. Không ngờ là đám đó còn tự nguyện chui vào nhà ta, ở rể thì không nói, còn chịu cảnh đa phu. Ta dù cho không có hóa thành Ma Thần Thạch, cũng sẽ ở bên ngoài đồng ý bảo họ đem sính lễ cùng xe Cửu Ngũ sắc đến lấy con.”



Diệp Lạc Hy đỏ mặt đến tía tai, nói: “Cha! Nương! Hai người… Hai người…. Con còn chưa gật đầu chấp thuận, sao hai người có thể thuận miệng như thế gọi họ là hiền tế được chứ?!”



“Ha ha ha ha. Thì sao chứ? Với tính cách của bọn họ, con không chịu lấy, có khi bọn họ sẽ ở trước cửa Diệp phủ bày trò ăn vạ đòi con thu nuôi đấy.” Nương nàng nói.



Diệp Lạc Hy nghe nương nói, lại nhớ đến đám vô liêm sỉ bọn họ, cho rằng cũng phải lắm.



“Vậy nên, con gái à, con đừng ngại. Hiện tại con chưa gả, bọn họ chưa lấy, con vẫn là Chiến Thần cao cao tại thượng, dù là con muốn cùng ai kết duyên, dù là Ma Tôn hay Đế Quân cũng đều không có quyền cản trở con.” Ngọc Tỷ mỉm cười.



Diệp Lạc Hy nghe phụ mẫu nói như vậy, cũng có chút nguôi ngoai phần nào. Đúng rồi, đây là hai mươi vạn năm trước. Nàng còn chưa có cảm tình với Ma Tôn, thậm chí đối với Đế Quân cũng chỉ là quan hệ sư đồ. Nàng muốn chọn ai, cũng đâu có ai có thể cản?



“Nhưng con có tham lam quá không?” Nàng khẽ đỏ mặt.



“Đến bây giờ con còn nghĩ bản thân mình tham lam sao?” Ngọc Tỷ tức giận: “Đế Quân kia mặc dù đối với con mang danh nghĩa là sư phụ, nhưng hắn làm tròn trách nhiệm sư phụ bao giờ chưa? Ma Tôn kia mang danh nghĩa là phu quân, nhưng hắn đã làm tròn trách nhiệm là phu quân bao giờ chưa? Sao con không nghĩ rằng bọn họ tham mà lại cho rằng mình tham?” Ngọc Tỷ tức giận, rồi thở ra, nói: “Ôi, con gái bé bỏng mệnh khổ của ta ơi. Con đã là thượng thần rồi. Hãy là một kẻ bá đạo, hãy là một kẻ đầu đội trời, chân đạp đất. Con hãy làm những điều mình thích. Và con hãy nhớ rằng, con là con gái của ai.”



“Con là con gái của cha mẹ, một người là Ma Thần Thạch, một người là Ngọc Tỷ cổ thần.” Nàng dường như đã tỉnh ngộ hẳn, sau đó bật cười.



Diệp Lạc Hy mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn về phía điểm sáng đang dần xuất hiện trước mắt. Có lẽ hôm nay…. Bình minh mới bắt đầu thật sự rất ấm áp rồi đi.







Không có bình luận nào

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK