“Cha, con muốn trả thù cho cha mẹ và anh trai đã nuôi nấng con lên người.”
“Được, ta chấp thuận với điều kiện của con.”
Hỗn Độn và Thao Thiết lúc này chỉ có thể được xem là huynh đệ vào sinh ra tử của cô. Bọn họ cùng Đào Ngột song phương cùng chiến. Trong một lần tình báo, cô đã bị bắt, thậm chí còn bị giam chung với những đứa trẻ bị Đào Ngột bắt để ăn dần. Một căn nhà hoang tự cung tự cấp, nhưng sau khi ra ngoài phạm vi cho phép, cô nhất định sẽ bị bắn chết.
Đào Ngột muốn giam giữ cô, vì hắn nói bản thân muốn xác minh vài chuyện, hắn sẽ luôn quan sát cô từ mọi phía. Nếu như cô đúng là người hắn muốn tìm, hắn nhất định sẽ thả cô đi.
Cô không hiểu hắn muốn thứ gì, chỉ có thể xác định rằng tên này nhất định là đầu óc có bệnh. Vì quân tình cô có được đã trao lại cho Hỗn Độn và Thao Thiết, bây giờ cô chỉ cần cẩn thận ở đây giữ mạng, còn lại chính là chờ đợi tin thắng lợi mà thôi.
Đám trẻ con ở đây rất đáng thương, làm cô nhớ lại quãng thời gian bản thân ở cô nhi viện, cô độc đến nghẹt thở trước kia, vì vậy cô đã làm tất cả những gì cô có thể cho chúng. Cô làm cho chúng kẹo đường đơn giản nhất, tuy không thể so sánh được với những viên kẹo ngoài kia, nhưng ít ra nó vẫn có thể phần nào an ủi được những đứa trẻ tội nghiệp ở đây.
Thậm chí, đôi khi, cô còn hát ru cho chúng.
“Cô ta cần đường để làm gì cơ chứ?” Đám lính nhìn nhau thì thào. Chuyện này đã đến tai Đào Ngột.
Nửa đêm, hắn lặng lẽ xuất hiện ở căn nhà đó, đám trẻ đã ngủ yên, nhưng trong tay những đứa trẻ ấy đang cầm một viên kẹo đường. Đào Ngột đưa tay lấy một viên trong hũ thủy tinh, cho viên kẹo ấy vào miệng. Hương vị thân thương mà hắn tìm kiếm. Bao lâu rồi? Bao lâu rồi hắn chưa từng được nếm lại hương vị ấy?
Bỗng một đứa trẻ khẽ động, sau đó nước mắt của nó dàn dụa. Nó liền chạy đi. Đào Ngột đi theo đằng sau nó, đến căn phòng mà nàng ở. Căn phòng sạch sẽ đến tinh tươm, bên trên chiếc giường gỗ cọt kẹt, có một người đang ngủ rất say, rất ngon lành. Nhưng chỉ cần có tiếng động, cô sẽ thức dậy. Đây là một thói quen khi cô vẫn còn ở trường quân đội. Đứa trẻ ấy vừa thấy cô, liền chùi nước mắt, hỏi: “Ma ma, con gặp ác mộng. Con có làm phiền người không?”
Cô tiến lại, kéo đứa trẻ tội nghiệp đó đến giường của mình, để nó nằm bên cạnh mình rồi vỗ về nó, cô nói: “Vậy thì ma ma ru con ngủ, được không? Nếu ru con ngủ, con sẽ không gặp ác mộng nữa.”
“Nếu ru ngươi ngủ, ngươi sẽ không gặp ác mộng nữa.”
Rồi một bài hát quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến Đào Ngột rơi lệ từ lúc nào không biết. Bài hát đó, âm thanh du dương mà quen thuộc đó, càng khiến trái tim của Đào Ngột rung động hơn bao giờ hết.
Ngày nàng ca kỹ của hắn chết đi, hắn đã nhiều đêm không thể ngủ được, từng cơn ác mộng, những cơn đau đầu ập đến khiến đầu của hắn đau muốn chết đi. Dần dà, đã trôi qua cũng vài vạn năm hắn không thể ngủ được. Hắn đã không ngủ vài vạn năm rồi.
Bài hát ru của cô cất lên, không chỉ ru ngủ đứa bé gặp ác mộng đáng sợ nửa đêm đến tìm cô, mà còn ru ngủ cả Tà Thú Thượng Cổ Đào Ngột.
Ngay sáng hôm sau, hắn đã đích thân đến cô nhi viện, yêu cầu cô hát ru hắn ngủ. Đây là một yêu cầu kỳ quặc nhất từ trước đến giờ. Mặc dù là kẻ địch của nhau, nhưng dù sao Đào Ngột cũng mang danh là cứu mạng cô từ đống đổ nát, cô cũng đành miễn cưỡng chấp nhận, đồng ý với yêu cầu này của hắn.
Không hiểu sao, trông Đào Ngột giống hệt như một đứa trẻ, mỗi đêm hắn đều sẽ ngủ lại ở cô nhi viện này, cơn đau đầu hành hạ hắn bấy lâu cũng không còn nữa, giống như mọi thứ đều thật bình yên, bình yên đến lạ.
Nhưng bình yên ấy không được bao lâu. Hỗn Độn và Thao Thiết đánh đến chỗ này, đem cô cùng những đứa trẻ đi mất. Điều đó khiến Đào Ngột tức giận, hắn liền đem đội quân muốn đánh đến, cướp cô trở về.
Chỉ là… chiến tranh là chiến tranh. Dưới sự lãnh đạo của cô, mối thù của cô không chỉ được trả, mà cô còn có thể trở thành một nữ tướng quân. Đào Ngột cười đến bi ai nhìn cô bắt hắn giao lại cho Hỗn Độn và Thao Thiết.
Hỗn Độn và Thao Thiết thấy lạ đến độ, tại sao Đào Ngột lại phát điên vì cô, thì bọn họ mới phát hiện ra: hóa ra, Đào Ngột đã từng trải qua một kiếp cùng cô như vậy. Ba người bọn họ nhìn nhau, không thể nói thành lời.
Phỏng đoán không chừng, có thể đối thủ còn lại của bọn họ là Cùng Kỳ cũng nên, nhưng nhanh chóng bác bỏ đi ý định đó. Làm gì có? Nếu như thật sự là cô thì vô lý lắm, bởi vì người Cùng Kỳ hằng đêm nhung nhớ là người từng dạy dỗ hắn.
“Tiểu thư qua đời rồi.”
Vị quản gia bên cạnh cô đã báo tin như thế, khiến Đào Ngột, Hỗn Độn và Thao Thiết kinh ngạc đến mức bản thân không thể kinh ngạc hơn được nữa. Tại sao á? Bởi vì đang yên đang lành, làm sao cô lại chết một cách bất ngờ như thế được?
Nhưng lý do mà cô chết khiến cả ba người bọn họ đều không thể tưởng tượng được. Hóa ra, cô đã mắc bệnh máu trắng từ lâu. Thậm chí, cả mẹ và bà của cô cũng qua đời vì căn bệnh quái ác này. Vốn dĩ nó đã bộc phát ra từ lâu rồi, nhưng cô đã luôn giấu mọi người, chịu đựng căn bệnh, chịu đựng cơn đau mỗi ngày để rồi ra đi một cách vô cùng đột ngột và bất ngờ.
“Kiếp sau, ta sẽ tìm được em sớm hơn.” Đào Ngột đặt một cành hoa đào xuống mộ cô.
“Ngươi đừng mơ. Ta sẽ tìm em ấy sớm hơn.” Hỗn Độn nhíu mày.
“Ta.” Thao Thiết tức giận.
Đào Ngột nói: “Ha! Tìm sớm hay tìm trễ, cũng như nhau mà thôi. Chỉ là, chúng ta nên trân trọng em ấy. Bao nhiêu kiếp rồi chứ? Có kiếp nào em ấy được sống hạnh phúc đâu?”
Hỗn Độn và Thao Thiết nhìn Đào Ngột, đồng loạt thở ra một tiếng rất dài, rồi nói: “Kiên nhẫn một chút. Chỉ cần là em ấy, chúng ta nhất định sẽ tìm ra mà thôi.”