• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trà Mi cô từ nãy đến bây giờ điều nhìn từng cỡ chỉ hành động của anh không rời khỏi mắt, đợi anh yên vị chỗ ngồi ngay sau lưng của cô thì mới thôi nhìn nữa còn anh Liên Kiệt thì lại lựa chọn ngồi kế Thanh Mỹ, làm cho con bé mê muội cứng họng, và rụng trứng.

“Tao nghĩ tí tụi mình có trứng chiên ăn quá!” Đổng Thành ngồi phía dưới của Minh Duy và cô khêu vai của hai đứa rồi lại tiếp tục luyên huyên.

Nghe được thì cô buồn cười, quả thật tí chắc có thể làm được 7749 món về trứng của Thanh Mỹ mất thôi, Minh Duy cũng chẳng kém chống tay lên bàn nhìn cô rồi lại nhìn xuống chỗ Đổng Thành.

“Chắc tao nghỉ ăn trứng mười năm quá” còn chẳng quên kèm theo cái lắc đầu ngao ngán.

Thành Khôi từ nãy đến giờ vẫn luôn chăm chú vào công chuyện của bọn cô đang thảo luận, anh nhìn thấy cô ngồi đây cười nói vui vẻ thì khoảng ở khắc này anh thấy cô rất dễ thương.

“Nghe là rùng rợn” cô nghe mấy đứa này nói thì cả người rùng mình hết cả lên.

Minh Duy nghe thì cười rộ lên “dù gì cũng là bạn đừng kỳ thị như thế mặc dù nó làm mình sợ”.

Đổng Thành cũng đồng tình nhưng mà là đồng tình với cô bởi vì chẳng ai có thể chịu được cái tính cách khó ở của con này được.

“À được rồi trước khi vô mấy cái vấn đề khác thì chúng ta giao lưu với nhau bằng một trò chơi đi nhé tụi em có đồng ý không nào?” chị Bảo Trần ngồi ở bàn đầu thì quay xuống nói với cả lớp của cô.

Thì là tất nhiên bạn lâu la này sẽ đồng ý rồi tụi nó được dịp xoã thì chắc chắn phải đồng ý hai tay hai chân luôn rồi.

“Được rồi vậy thì chúng ta sẽ chơi trò bốc thăm và người trúng được thăm có ghi chữ thì sẽ là người đứng trên đó hát có chịu không?” chị Bảo Trân đưa ra luật chơi cho tất cả mọi người.

“À có bạn nào biết chơi guitar không với lại piano nữa” chị Thanh Anh ở trên cũng góp vui với mọi người.

Hỏi về đàn thì thôi hai tài năng của lớp nhưng có một bạn biết chơi piano thì nghỉ rồi ai biết là ai mà, người còn lại thì được mệnh danh ở trường là hoàng tử guitar trong lòng của các chị em nhưng đối với lớp cô thì là ông hoàng lắm mồm, chúa tể ngôn từ chính là anh Nguyễn Minh Duy. Ngay khi câu hỏi của chị thì mấy đứa nhìn ngay vào đứa ngồi kế bên cô.

“Anh em nhìn thế tui ngại quá cơ ói giời, em là bạn biết chơi guitar ạ” Minh Duy vừa nói vừa phất phất tay tỏ vẻ ngại ngùng làm cô dị ứng không thôi, nhưng khi đứng lên nói chuyện thì lại rất nghiêm túc và đỉnh đạt.

Bảo Trân nhìn thấy thì lại rất hài lòng “được, nhưng mà lớp mình không có bạn nào biết chơi piano à?”.

“Dạ có nhưng bữa nay bạn ấy xin nghỉ rồi ạ”.

“À vậy thì bây giờ mình nhờ một anh nhờ Thành Khôi” Thanh Anh ra hiệu cho anh.

Mọi người ồ lên không nghĩ vừa đẹp trai lại học giỏi rồi lại tài năng đầy mình như thế, từ bóng chuyền rồi lại đến biết cả chơi đàn piano nữa chứ quá là cực phẩm của cực phẩm.

Hai chàng trai bước lên trên người cầm đàn guitar người ngồi vào ghế trước cây đàn dương cầm nhìn hơi bị soái ca đó nha.

“Được rồi chỉ riêng hai người này sẽ không bóc thăm nhé còn các bạn ở dưới sẽ bóc và cả anh chị cũng vậy luôn nên các em khỏi phân bì nhé”chị Bảo Trân cười nói.

Thời điểm mọi người bước lên rút thăm chẳng có ai bóc được giấy có ghi chữ, cô thì mang trong mình một cái tâm thế bình thường lại tự tin lắm, nghĩ rằng mình chẳng bao giờ vào được mình đâu Thanh Mỹ đứng kế bên nhìn cô đang cầm lên một tờ giấy nhưng giác quan của cô hơi có gì đó gọi là nghi vấn cái đó là giấy có chữ.

“Tao nghĩ đó là tấm giấy có chữ đó hay mày chọn cái khác đi” Thanh Mỹ nói nhỏ với cô.

Cô thì lại không nghĩ mình xu đến mức độ đó được chứ.

“Sao mà có chữ được” cô vừa nói tay vẫn cầm tờ giấy lên mở ra.

Và đoán được rồi đó, cãi lời bạn Thanh Mỹ là sai lầm lắm rồi có chữ nha mọi người cô thật sự muốn nhảy lầu người khép kín như cô sao lại như vậy chứ.

“NÀY THÌ SAO MÀ CHỮ ĐƯỢC” Thanh Mỹ liếc qua nhìn cô môi bĩu lắc đầu tỏ thái độ xem thường cô thấy rõ.

“Được rồi hình như là có bạn lớp phó học tập và Liên Kiệt bóc trúng tờ giấy có chữ đúng không nào?” chị Thanh Anh đứng ở giữa hỏi.

Nhận được cái gật đầu của cô và cái anh ngồi ngoài sau thì chị cười, mọi người lại càng tháo thức khi sắp sửa được nghe giọng hát của cô bạn ít nói này và nhìn anh bên kia cũng khá ngầu trầm tính thì chắc chắn cũng ít khi hoặc là không bao giờ hát trước mặt mọi người nên ai cũng ngóng chờ.

“Vậy ai lên trước nào?” chị Bảo Trân nhìn về hai người hỏi.

Cô bây giờ rút ra được một kinh nghiệm rằng trước sau gì cũng chết nên thà là mình đi trước đi cho rồi, cô chẳng còn ngại ngùng gì mà đi lên trước anh Liên Kiệt cũng tỏ ý nhường cô.

“Em hát Ngẫu Nhiên” cô nói ra tên bài hát đang hot dạo gần đây.

Bài này có nhớ có lướt facebook thì nghe vài bạn dùng làm nhạc để up story nghe thì cô hình nhung được nó khá ghê rợn nhưng vẫn cuốn, bài hát hot lên nhờ một bộ phim lấy ý tưởng về một cuộc đời của cố nhạc sĩ nổi tiếng.

Đợi được cái gật đầu của cả hai người thì cô ngồi xuống cái ghế ở giữa hai người bắt đầu từ từ vào nhịp.

“Không có đâu em này

Không có cái chết đầu tiên

Và có đâu bao giờ

Đâu có cái chết sau cùng

Tự mình biết riêng mình

Và ta biết riêng ta

Tự mình biết riêng mình

Và ta biết riêng ta

Hòn đá lăn bên đồi

Hòn đá rớt xuống cành mai

Rụng cánh hoa mai gầy

Chim chóc hót tiếng qua đời

Người ôm lấy muôn loài

Nằm trong tiếng bi ai

Người ôm lấy muôn loài

Nằm trong tiếng bi ai

Mệt quá đôi chân này

Tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi

Mệt quá thân ta này

Nằm xuống với đất muôn đời

Kìa còn biết bao người

Dìu dắt tới quanh đây

Kìa còn biết bao người

Dìu dắt tới quanh đây

Không có đâu em này

Không có cái chết đầu tiên

Và có đâu bao giờ

Đâu có cái chết sau cùng

Tự mình biết riêng mình

Và ta biết riêng ta

Tự mình biết riêng mình

Và ta biết riêng ta

Hòn đá lăn bên đồi

Hòn đá rớt xuống cành mai

Rụng cánh hoa mai gầy

Chim chóc hót tiếng qua đời

Người ôm lấy muôn loài

Nằm trong tiếng bi ai

Người ôm lấy muôn loài

Nằm trong tiếng bi ai

Mệt quá đôi chân này

Tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi

Mệt quá thân ta này

Nằm xuống với đất muôn đời

Kìa còn biết bao người

Dìu dắt tới quanh đây

Kìa còn biết bao người

Dìu dắt tới quanh đây”

SÁNG TÁC : TRỊNH CÔNG SƠN .

Giọng hát của cô bây giờ hay thế bằng một chút gì đó ma mị và đặc trưng của miền ngoài một tí khiến cho mọi người nghe cũng phải bất ngờ khi hát xong không ngừng nghe được tiếng pháo tay của mọi người.

“Quá hay luôn Mi ơi”.

“Lớp phó học tập mãi đỉnh hú hú” .

Toàn mấy lời hoa mỹ quá thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK