Thế kỷ 25 hiện đại.
Gần một tháng nay người dân trong thành phố liên tiếp truyền tai nhau về thông tin một cô gái có biệt danh là phù thủy nấu ăn. Thức ăn do cô ta nấu ra vô cùng tinh xảo bắt mắt như có phép màu thần kỳ, làm người ta cứ muốn ăn hoài ăn mãi. Ai ăn vào một lần rồi cũng lưu luyến nhớ mãi không thể nào quên.
Tin đồn ngày càng đồn xa, những người giàu có lắm tiền bắt đầu hiếu kỳ về “phù thủy” thức ăn này, muốn được chính mắt xem cô ta nấu ăn một lần, liệu tài nghệ có đúng như lời đồn không? Nhưng tung tích của cô ta vẫn là một ẩn số. Không ai biết cô ta ở đâu, khi nào sẽ xuất hiện, lúc nào thì sẽ lại mất tăm.
Mọi ẩn số về cô gái này chỉ được giải đáp, khi cảnh sát tìm được rất nhiều thi thể bị sét đánh chết bởi cơn giông gió tối hôm qua.
Trong đó có một thi thể bị cháy đến nữa đen nữa đỏ nằm trên nền đất. Dáng hình trông rất giống với miêu tả của những người đã từng thấy qua cô gái có biệt danh là “phù thủy nấu ăn”. Đến lúc này tất cả điều bán tín bán nghi, xem có phải là đầu bếp phù thủy đó đã chết rồi không. Phía cảnh sát sau nhiều ngày điều tra cũng không thể khẳng định được thi thể này có phải là “phù thủy” mà mọi người đang tìm hay không. Ẩn số vẫn là ẩn số chưa có lời giải đáp.
Nhưng ở phía Diêm Vương thì đúng là đã “giũ sổ” một cô gái như thế. Điều lạ là hồn phách của người này lại không thuộc về tam giới, không có tên trong càn khôn. Tuổi thọ cũng không có. Diêm Vương đành phải sửa lại bằng cách vòng một bút luân hồi, đem linh hồn đó quay về cổ đại, trọng sinh vào một người khác. Hy vọng có thể đưa vào tam giới, chờ tái sinh kiếp khác để đi vào càn khôn.
Thái Bình Quốc.
Tại thành An Bình, một trong những thành trì phồn hoa trù phú nhất của Thái Bình Quốc.
Doãn Lai chủ nhân của Doãn Gia, đêm khuya một mình mặc áo khoác màu nâu nhạt, ngồi trên xe ngựa rời khỏi phủ đệ. Kỳ lạ là cổ xe ngựa của Doãn Lai rõ ràng đang chạy trên đường, nhưng không hề phát ra âm thanh nào. Bốn bánh xe gỗ cứ như đang lướt trên mặt đất, hoàn toàn không để lại bất kỳ tiếng động hay dấu vết nào trên đường đi qua. Kể cả tiếng ngựa hí cũng không có.
Xe ngựa cứ thế lướt dọc theo đường lớn rời khỏi thành Bình An trong đêm tối. Hướng đến một khu rừng âm u. Cỗ xe lướt qua rừng chỉ trong ít thời thần, rồi dừng lại ở hai vực núi hiểm trở. Bên dưới là vực sâu thăm thẳm nhìn không thấy đáy, không khí xung quanh thì kỳ lạ, gió rít thổi từng cơn buốt lạnh, bình thường chẳng ai dám lui tới vực thẳm đen hun hút như thế này.
Xe ngựa của Doãn Lai đột ngột hí lên một tiếng vang trời như xe rách màn đêm tối tĩnh lặng xung quanh, ngựa phi nước đại tăng tốc hết lực rồi lao thẳng xuống vách núi. Xe ngựa càng chạy thì càng nhanh, chân ngựa hầu như không chạm vào bất kỳ một tấc đất, hay một tảng đá nào ở xung quanh vực thẳm cheo leo này. Cỗ xe ngựa cứ như đang lướt trên mặt đất bằng phẳng rồi từ từ chìm hẳn vào vực núi đen lấy phía dưới.
Xe ngựa chở Doãn Lai chạy được một đoạn nữa thì ánh sáng từ từ chiếm lấy bóng tối xung quanh, phía trước là một thành trì đồ sộ to lớn hiện ra trước mặt. Xung quanh thành trì không có bất kỳ cây cối, hay sinh vật nào cả. Chỉ có cát và bụi như trên sa mạc và một vài cây khô đen láy đã chết. Phía trên thành trì có mấy trăm người đứng canh gác. Thấy xe ngựa của Doãn Lai thì đám lính canh trên thành liền hô to lên:
- Chủ nhân đã về… Mau mau mở cửa.
Cánh cửa lớn, nặng nề của thành trì từ từ mở ra, xe ngựa của Doãn Lai cứ thế mà tiến thẳng vào thành một cách quen thuộc. Phía bên trong thành có hàng nghìn người, nam nhân có, nữ nhân cũng có. Người nào người nấy tay chân điều cuồn cuộn bắp thịt rắn chắc. Sức khỏe dẻo dai, một người làm việc bằng sức của mười người bình thường gộp lại. Có người khỏe cả sức của mười trâu, chín bò cộng lại.
Thành trì phía trong khá lớn. Nhưng bên trong không có hàng quán, hay cửa tiệm nào. Mà dọc hai bên thành là những bếp lò khổng lồ, luôn luôn sáng rực lửa. Phía trên là những nam nhân cao lớn đầy cơ bắp đang dùng hết sức xào nấu những món ăn.
Bên dưới thì có nhiều nữ nhân qua lại di chuyển những gia vị, cắt rửa những nguyên liệu tươi mới để phục vụ cho việc nấu ăn. Cảnh tượng nhộn nhịp, đông đúc nhưng rất trật tự, ai nấy làm việc rất nhẹ nhàng, bài bản, không ai nói với ai câu nào. Ngọn lửa nấu ăn ở đây cũng thật đặc biệt, lửa có màu đen, đứng gần không hề cảm nhận được hơi nóng nhưng lửa lại có thể làm chín thức ăn trên nồi một cách thần kỳ.
Doãn Lai rời khỏi xe ngựa đi dọc hai bên thành, nhìn những người này đang nấu thức ăn mà trong lòng vui vẻ thỏa mãn. Vừa đi vừa đưa mũi của mình lên hít hít vài cái, ngửi mùi của thức ăn thơm nồng.
Danh Sách Chương: