• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Hoành Dục hoàn toàn mất thăng bằng, anh cố gắng vịnh ở góc bàn để trục cơ thể của mình, bàn tay chốc lát lại run nhẹ. Thần sắc của anh có chút kém đi.



Biểu cảm đáng sợ vừa rồi đã làm Hoa Anh trợn tròn mắt, đúng là đáng sợ..



Lãnh Hoành Dục bóp mạnh chiếc di động đang cầm trên tay, gương mặt trầm xuống. Giọng nói của Lãnh Hoành Dục mang vài tia đe doạ.



- Tại sao lại bị bắt? Vệ sĩ đâu? Camera đâu? Tôi bảo là phải canh chừng bảo vệ cô ấy thật kĩ mà.



Âu Nhã khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ suy nghĩ, sau đó cung kính nói: - Ngài Lãnh đã quên rằng ở trong sợi dây chuyền của Tô Niên tiểu thư có gắn thiết bị định vị. Ngài đã dùng nó để tặng vào ngày sinh nhật của Tô Niên đó ạ.



Hoa Anh bèn nghĩ ra sáng kiến riêng của mình, cũng đóng góp ý kiến.



- Tôi có cách khiến Quách Dương lọt vào bẫy của anh.



Khoé môi của Hoa Anh cong lên đầy quyến rũ. Thần sắc tươi mát...rất đẹp.



- Nếu như đã có cách thì hãy thực hiện ngay bây giờ. Bằng mọi giá phải cứu được vợ tôi. - Gương mặt anh nỗi lên vài tia hung tợn đến mức doạ người.



Hoa Anh: - Đã rõ thưa anh. Việc lần này tôi cần Âu Nhã tiếp sức.



- Được. - Âu Nhã cũng không thua kém gì, có chút đau lòng có chút khó chịu....bằng mọi cách hắn sẽ giúp anh cứu được vợ.



................



Khu nhà hẻo lánh trong rừng, hiện tại đã hơn tám giờ tối. Không khí se lạnh thổi bay mái tóc đen bóng của Tô Niên, cô đã ngất đi và tỉnh lại cũng đã nhiều lần. Đến hiện tại cô mới khẳng định mình bị bắt cóc.



Cố vùng vẫy nhưng ngoài bóng hình nhỏ bé của cô thì không còn ai ở đây nữa. Nơi này rất tối, cô có dơ năm ngón tay lên cũng không thấy. Ngoài âm thanh sột soạt ở đâu đó vọng vào.



Cô cảm nhận bàn tay mát lạnh của ai đó đang vuốt ve gương mặt cô rất nhẹ nhàng, chợt sóng lưng cảm thấy lạnh. Muốn né tránh sự đụng chạm lên gương mặt nhưng hiện tại cô không thể.



Có lẽ anh ta còn nghĩ Tô Niên vẫn còn bất tỉnh. Trong bóng tối Quách Dương thốt lên những lời khiến gương mặt Tô Niên giựt bắn người...



- Niên Niên, xin lỗi vì bắt cóc em. Anh cũng chỉ muốn ép Lãnh Hoành Dục lộ diện. Anh muốn hắn chết. Em không yêu hắn có đúng không? Người em yêu là anh có đúng không?



Tô Niên lạnh nhạt lên tiếng, âm lượng có chút xa cách và khó gần.



- Người tôi yêu chỉ có một. Là Lãnh Hoành Dục chứ không phải anh.



Bốp...



Cái tát lại một lần nữa không thương tiếc rơi xuống má phải của Tô Niên. Một phần bên má bắt đầu đau rát dòng máu đo đỏ ở khoé môi chảy dài. Tô Niên cười nhạt, cô chậm rãi nói tiếp.



- Anh cứ đánh, dù sao cũng không thể nào thay đổi được trái tim của tôi.



Quách Dương hoàn toàn mất kiên nhẫn, anh ta bóp chặt bả vai của cô ép cô dựa lưng vào bức tường chóc sơn lạnh lẽo.



- Nhưng anh yêu em...em phải về bên anh, anh sẵn sàng ly hôn với Tô Hạ để về bên em...anh yêu em mà..



Tô Niên lạnh lùng nói: - Yêu sao? Cái anh gọi là yêu cũng chỉ là mê vẻ ngoài của tôi, anh chỉ yêu những thứ đó. Anh không có yêu tôi..



- Anh.. - Nhất thời Quách Dương không biết nói gì.



Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất nặng nề, Tô Niên cố nhìn rõ nhưng cũng không thấy rõ kỉ càng gương mặt đứng ở phía cửa.



- Ba... - Quách Dương cung kính lên tiếng.



Ba...? Ba của Quách Dương vậy có nghĩa người đàn ông đó chính là Quách Long..người đàn ông muốn đối đầu với Lãnh Hoành Dục?



Tô Niên bắt đầu trầm tư suy nghĩ, không lẽ ông ta định làm gì Lãnh Hoành Dục chăng?



Cô bắt đầu cựa quậy, chống đối sự trói buộc ở nơi này.



- Các người mau thả tôi ra...tôi muốn ra ngoài...mau thả tôi ra..



Quách Long ung dung ngồi vào ghế, tay cầm điếu sì gà CuBa lên hút...



Ông từ từ nói..



- Con dâu nhỏ của ta..con có thích nơi này không? Ta đặc biệt dành riêng cho con đó...



- ..... - câm nín, im lặng chẳng thèm thốt lên chữ nào.



- Được rồi vào trọng tâm của vấn đề luôn nào. Ta sẽ không làm gì con trừ khi... Lãnh Hoành Dục sẽ đích thân đến đây. - Ông cười khinh miệt nói..



Tô Niên bắt đầu phản bác, những lúc gặp những trường hợp nguy hiểm cấp bách cô sẽ rất mạnh mẽ. Như một con báo nhỏ đang hung hăng gầm xé.



- Ông đừng mơ, Dục sẽ không đến đây. Vì hiện tại tôi và anh ấy không còn bất cứ quan hệ gì nữa.. - Cô trợn mắt nhìn..



- Ta không tin, những gì ta suy nghĩ đều rất đúng. Cũng niệm tình khi xưa con sắp làm dâu ta...nên ta sẽ không hề đụng đến con. Nên nhớ, chỉ cần con dám thoát khỏi đây...cũng đồng nghĩa với cái chết thê thảm.. - Ông trầm trọng đe doạ cô..



Quách Long cười trừ, xoay gương mặt qua nhìn Quách Dương ra lệnh.



- Đừng để con nhỏ Hoa Anh chạy thoát, con mau đi thăm dò xem cô ta hiện vẫn ở Lãnh gia hay không? Hiện tại cô ta đã hết giá trị lợi dụng...con cũng biết phải giải quyết thế nào mà có đúng không? - Ông trầm ổn nói.



Quách Dương cúi đầu cung kính: - Con biết rõ.. con đi đây..



- Cứ ở đó mà khóc đi nhé con dâu nhỏ. Cũng chẳng ai có thể đến được nơi này mà cứu được con đâu...Hahaa... - Ông cười to..



Đóng lại cánh cửa, Quách Dương nhấn một dãy số cho ai đó. Đối phương cũng nhanh chóng lên tiếng.



- Hoa Anh, tôi muốn hẹn cô ở Quán Cafa Cofe ở đường số 7. Cô có rảnh không..? - Quách Dương điên loạn lên tiếng..



Hoa Anh cười nhẹ, cô ta yêu kiều nhẹ nhàng thốt ra từng chữ: - Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh, về bí mật của Lãnh Hoành Dục...



- Bí mật...là bí mật gì? - Quách Dương có chút đó vui vui trong lòng, cũng không quên hỏi đi hỏi lại..



- Ở đây hiện không tiện nói được. Hẹn anh ở Quán Cafe Cofe nhé...



- Được, tôi sẽ đến đó ngay..



Cúp máy, Hoa Anh cười nụ cười của sự thành công nổi dậy.



- Tiếp theo cứ theo kế hoạch mà làm. Tôi sẽ cho người theo sát để bảo vệ cô. Cho nên cô cứ yên tâm mà đưa Quách Dương vào bẫy nhé... Xong việc sẽ có thưởng lớn. - Âu Nhã mặt lạnh lên tiếng..



- Tôi biết rồi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK