Quách Long như muốn hét ầm lên, căn bản là ông không chịu đựng được nữa. Đứa con trai ông yêu thương nay lại rời xa ông mãi mãi.
Tình huống gì thế này..?
Đôi mắt đầy hận thù trong phút chốc lại lóe lên tia tàn nhẫn, Quách Long siết chặt cánh tay từ từ tạo thành nắm đấm.
- Lãnh Hoành Dục, mày sẽ không sống dễ dàng như vậy đâu.
Giây phút này, Quách Long không còn nhân nhượng như trước, ông dứt khoát cầm cây súng loại mạnh từ từ đi sâu vào trong khu rừng.
Ban đêm, tối âm u, những tia sấm sét ầm ầm nổi dậy. Từng hạt mưa nặng trĩu đồng loạt chậm rãi trút xuống. Nặng nhọc và ảm đạm. Trong khu rừng tăm tối giờ đây chỉ vỏn vẻn một mình Quách Long.
- Tao biết mày không đi xa như vậy đâu, mau ra đây. Thằng hèn nhát. Lãnh Hoành Dục.
Ông căm phẫn hét lớn, thân thể ướt sũng, tích tắc vài giọt nước mưa. Vài giây sau Lãnh Hoành Dục từ bụi cây cổ thụ lớn bước ra.
Đôi mắt thăng trầm, ảm đạm nhưng đầy nguy hiểm. Anh bước từng bước về phía ông ta, gương mặt không một chút cảm xúc.
Pằng..pằng..
Phát đạn lao thẳng lên vai anh, có lẽ anh đã đoán trước được sẽ có tình huống này sẽ xảy ra, Lãnh Hoành Dục cũng không né tránh mà để phát đạn bay thẳng lên người mình.
- Sao mày không né? Mày muốn chết lắm sao? - Quách Long nói cùng với chất giọng khó chịu.
- Sở dĩ tôi không né hai phát đạn này của ông, là vì tôi muốn chúng ta hãy chấm dứt cuộc chiến chết chóc này. Đã có quá nhiều người ngoài cuộc bị tổn thương do tôi và ông đã gây ra. - Anh nói chậm rãi, lưu loát, như muốn đi thẳng vào nội tâm và xúc cảm của Quách Long.
Quách Long có chút phân tâm, những lời anh nói rất đúng vì tài sản Ông đã giết hại ba mẹ ruột của Lãnh Hoành Dục, còn dùng con trai mình để lợi dụng cưới Tô Hạ về nhà...
Phút chốc nước mắt ông ta rơi, cây súng cầm trên tay bị ông buông lỏng.
Lãnh Hoành Dục dùng tay ra hiệu, chẳng bao lâu cảnh sát ra bao quanh bốn phía.
- Ông Quách Long, ông đã bị bắt vì tội chiếm đoạt tài sản, giết người, mua bán thuốc phiện,... mời ông theo chúng tôi về đồn cảnh sát.
Cảnh sát trưởng dùng còng khóa chặt tay ông lại, sau đó áp giải ông lên xe.
Cảnh sát trưởng vỗ vai anh thì thào.
- Vất vả cho anh rồi, cảm ơn rất nhiều. Hãy về nhà nghỉ ngơi đi nhé.
Sau câu nói đó, vị cảnh sát trưởng nhanh chóng rời đi.
Chỉ một câu nói ngắn gọn, nhưng lại mang cho Quách Long đầy vẻ suy tư. Cũng nhờ câu nói đó đã thức tỉnh ông, thì ra người sai chính là ông..ông đã đẩy con trai mình xuống vực thẳm..
- Hoành Dục. - Tô Niên chạy nhanh về phía anh, mừng rỡ vì anh vẫn ổn, vẫn không sao là tốt rồi.
Lãnh Hoành Dục cười nhẹ, ôm chặt bảo bối nhỏ vào lòng.
- Anh không sao, vẫn ổn.
- Vai anh bị thương rồi. Lãnh Hoành Dục..
- Chỉ là một vết thương nhỏ, anh không sao..bảo bối, em đừng quá lo lắng nhé.
Tô Niên đưa ánh mắt thâm tình nhìn anh, rất nghiêm túc nói
- Anh hãy hứa với em, từ nay về sau nghĩ chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Có được không?
Lãnh Hoành Dục gật đầu, từ tốn nói.
- Anh hứa với em.
Lãnh Hoành Dục ngập ngừng vài giây sau đó mới nói tiếp.
- Còn một chuyện anh luôn giấu kín không muốn nói cho em biết. Không phải là anh không muốn nói mà là chưa đúng thời điểm. Tô Niên...anh chính là một ông trùm, một ông trùm xã hội đen.. rất nguy hiểm.lại tàn nhẫn..
Anh cứ ngỡ cô sẽ kinh ngạc và biểu cảm lắm. nào ngờ cô còn cười nhẹ nhìn anh.
- Chuyện này em đã biết từ lâu, sở dĩ em không muốn nói là vì muốn cho anh tự nói ra. Anh xem... dù anh có như thế nào, em vẫn yêu anh.. Lãnh Hoành Dục em yêu anh. - Tô Niên cười cười nhìn anh.
- Vì em, anh sẽ gát kiếm. Sẽ rời khỏi tổ chức. Anh muốn có một cuộc sống bình thường cùng em và những đứa trẻ.
Anh và cô như được trút bỏ mọi gách nặng. Anh hôn nhẹ lên môi cô, nhẹ nhàng, đầy vẻ ôn nhu.
- Cả đời Lãnh Hoành Dục này chưa bao giờ phải bại trận trước một ai. Em là cô gái đầu tiên, cũng sẽ là người cuối cùng của anh cho đến hết cuộc đời này.