Mặc dù là đứa bé vị vứt bỏ, nhưng sự ngoan cường của cậu thật sự khiến người kính nể, cậu càng khắc khổ, chăm chỉ bao nhiêu, càng có thể hiểu được cậu luôn vươn lên, hy vọng mãnh liệt vào tương lai bấy nhiêu.
Nói chi tiết hơn thì phải kể về 16 năm trước, vào một đêm khuya, Viện trưởng cô nhi viện Yêu Thương nghe được tiếng khóc của trẻ con, đi theo tiếng khóc như nấc nghẹn đấy bà tìm thấy hai đứa trẻ sơ sinh được bọc trong một tấm chăn nhỏ.
Hai đứa bé sinh đôi, trong cái giá rét của tháng mười hai, được ai đó đặt trước cổng cô nhi viện. Bên trong mỗi tấm chăn chỉ có duy nhất một tờ giấy với cái tên được viết một cách cẩu thả cùng thứ tự sinh của chúng.
Một tấm là Tử Thanh, tấm còn lại là Tử Ngôn, ngoài ra thì không còn gì cả, còn không có nổi cái họ.
Không còn cách nào khác, Viện trưởng để hai đứa bé mang theo họ Tống của bà.