"An Ý cô nương, gia đình gặp đại biến, tình cảnh nguy cấp, không có ai để gửi gắm tiểu muội, không biết cô nương có thể tạm thời chăm sóc một thời gian không?" Ta chỉ do dự trong khoảnh khắc, liền đáp: "Được." Dù sao, nhà họ Tống đối với ta có ân tái sinh, ta không phải kẻ vô tình vô nghĩa. Sau đó mười năm, ta giữ tiệm bánh, nhìn đứa bé gái lớn lên thành thiếu nữ, chờ đến ngày nhà họ Tống đông sơn tái khởi.
Ta nghĩ, ân tình đã trả hết, đã đến lúc ta nên nghĩ về chuyện chung thân đại sự của mình. Nhưng không ngờ, ngày xem mắt, trưởng tử nhà họ Tống mặc quan phục màu đỏ, ngồi thẳng lưng trong sân nhà ta