Mà giờ còn cạnh tranh ác liệt hơn, ảnh vệ không chỉ phải biết giết người, còn trang bị thêm kĩ năng làm ấm giường.
Sơ suất khiến chủ nhân khó chịu, còn phải chuẩn bị tinh thần với việc bị tặng cho người khác.
Huyền Ảnh không sợ chủ nhân phạt mình, chỉ lo sợ mình bị chủ nhân chán ghét, bị vứt bỏ.
Nhưng giờ hắn mới hiểu, điều khiến hắn sợ hãi và đau đớn hơn cả là đồng sàng dị mộng, là tuyệt vọng khi bị người mình tin tưởng và dâng hiến hết thảy lừa gạt.
Thương thấu tâm, dùng hết tình, người kiên cường ẩn nhẫn rồi cũng sẽ có một ngày không chịu nổi, cuối cùng Huyền Ảnh cũng học được cách buông tay, nhưng một cố nhân vốn khinh thường hắn lại bắt đầu dây dưa không dứt.
"Ngươi đã nói vĩnh viễn sẽ không rời khỏi bên người bổn vương, ngươi đã nói quan tâm bổn vương nhất, vậy hiện tại thì sao? Yêu của ngươi đâu? Bổn vương lệnh cho người, tiếp tục yêu thêm nữa!"
"Chủ thượng thứ tội, thuộc hạ không dám rời đi, nhưng... Thuộc hạ nhận phạt, thuộc hạ không làm được."