Thể loại: 1x1, ABO, Bách Hợp, Cổ Đại, HE, Huyền Huyễn, Ngược, Sinh Tử, Tu Chân...
Giới thiệu:
Trên đời này, đau đớn nhất không phải là yêu không đến, mà là hận người mình từng yêu đến buông thả chính mình...
Ai là bầu trời của ai?
Ai là hy vọng của ai?
Tất cả đều đã không còn quan trọng nữa rồi, nhân sinh như mộng, tỉnh dậy rồi liền đem giấc mộng bi hoan quên sạch sẽ, nhưng đau đớn trong lòng, lại không cách nào xóa đi được...
"Trên đời này chẳng ai hiểu được ta, càng không ai hiểu được ta từng phải chịu thống khổ thế nào. Ta là tình nhân vô dụng nhất, bị người mình yêu nhất ruồng bỏ. Là mẫu thân vô dụng nhất, ngay cả con mình cũng bảo hộ không được, tận mắt nhìn hài tử từ từ rời bỏ mình, lại yếu đuối không giữ lại được. Là nhi nữ vô dụng nhất, khiến nương vì ta mà lo lắng, bị giáng xuống làm phàm nhân. Còn là tỷ tỷ vô dụng nhất, ngay cả muội muội duy nhất cũng không cần ta, quay ngược lại oán hận ta. Ta vốn dĩ muốn mọi người thật vui vẻ, muốn dùng hết khả năng của mình khiến người ta yêu nhất được hạnh phúc, kết quả lại bị các ngươi từng người đẩy vào tuyệt lộ. Các ngươi từng nghĩ đến cảm giác của ta hay chưa? Cảm giác cả thế giới quay lưng lại với ngươi, cảm giác thiên địa này chỉ còn mình ngươi cô độc, cảm giác đeo nặng oán hận của người khác trên vai, các ngươi chưa cảm thụ qua, căn bản là không ai hiểu được ta!"
"Nếu ta đang mang thai, uống thứ này vào, con của chúng ta cũng không giữ được..." Chu Sa đưa mắt nhìn Úc Khuynh Tư, đôi môi khô khốc mấp máy một chút: "Ngươi muốn một sinh mạng chưa kịp chào đời đã chết đi sao?"
"Ta sắp đến lấy Diêm Cư, không muốn cho nàng ủy khuất."
"Không muốn cho Diêm Cư ủy khuất..." Chu Sa chậm chạp lặp lại, rồi trào phúng cười, nước mắt ngăn không được trượt dài trên gương mặt tái nhợt: "Thà gϊếŧ con của chúng ta, ngươi cũng không muốn để Diêm Cư ủy khuất, ngươi ngoại trừ tàn nhẫn ra, còn rất độc ác..."
"Ta từng nghe nói, nếu một người chịu quá nhiều bi thương, đến lúc chết đi sẽ hồn phi phách tán, mãi mãi không siêu sinh. Như thế cũng không tồi, không còn phải luân hồi chuyển kiếp, cuộc sống này ta sống cũng bảy vạn năm rồi, không muốn tiếp tục chịu đựng dày vò nữa. Hồn phi phách tán biến thành tro bụi, chẳng còn ai nhớ đến một Chu Sa ở núi U Nham, cũng không còn nhớ đến một thập tam linh chủ Diêm La, như vậy cũng thật tốt..."
Chu Sa...