Dịch: Hạ Chí
Văn án
Ta bị câm. Ta là công chúa.
Nhưng mà ta chỉ là kẻ bị bỏ rơi. Ta không có tên, từ khi sinh ra ta đã ở tại nơi này 16 năm trời.
Hắn như vầng trăng tròn vành vạnh, bảo vệ ta từ chân tơ kẽ tóc, bầu bạn với ta ngày ngày tháng tháng, dù có bị thương vì ta cũng chưa từng oán trách.
Hắn đã từng nôn ra máu lên bãi cỏ, lau giọt nước mắt vương trên bờ mi ta rồi thủ thỉ rằng: "Chỉ mong công chúa bình an."
Nhưng ở đời, làm gì có vầng trăng nào tròn mãi.
Có tròn vành ắt có khuyết thiếu, hệt như Lệnh Cửu và ta.