“Ba cái”
“Giàu rồi”
“Chạm rồi,bên trong là đỏ.”
“Ù rồi.”
“Ngoạ tào (*khó vào đời, câu cửa miệng của dân đi làm khi gặp khủng hoảng kinh tế), có người nói bên trong là đỏ, anh có bị điên không.”
“Ù là được, anh quản tôi ù cái gì, đã thua thì mau cởi quần áo ra.” Người đàn ông đi đôi giày loè loẹt đang vắt chân cười đắc thắng.
Hàng Vũ Hằng rủa nhỏ một tiếng, “Chắc chắn các người đang muốn làm khó tôi.” Nói xong liền cởi chiếc áo T-shirt đang mặc ra, để lộ lồng ngực rắn chắc màu đồng.
“Chơi tiếp nào, ông đây không tin hôm nay ông không thắng nổi mấy người một ván.” Hàng Vũ Hằng lấy tay đập mạnh xuống bàn, bộ dáng như người không còn gì để mất.
Thiệu Thành Hi lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, đứng sau anh ta, cười nói với mọi người, “Người đâu, mau kéo rèm cửa lại, nếu không hình ảnh đại minh tinh của chúng ta khoả thân bị chụp được, nhất định anh ấy sẽ được lên trang nhất của báo đó.”
Mọi người ngồi xung quanh chiếc bàn cười ầm lên, Hàng Vũ Hằng quay người lại lườm anh, “Thiệu Thành Hi, anh nhiều chuyện….”
Thiệu Thành Hi bước sang một bên rồi xoay người, vẫy tay với cô gái xinh đẹp trước lồi sau vểnh đứng gần đó, “Cô mau đến đây, giúp Hàng tiên sinh này hạ hoả.”
Cô gái trang điểm đậm bày ra cái eo lắc lư như rắn nước đi đến chỗ Hàng Vũ Hằng, tay đưa lên vẽ từng vòng tròn trên lồng ngực rắn chắc của anh ta, chậm rãi khiêu khích, trong mắt mang theo nồng đậm ám chỉ.
Hàng Vũ Hằng đánh vào tay cô ta một cái, không kiên nhẫn đẩy cô ta ngã xuống đất, ác miệng nói, “Ông đây là trai cong, không thích phụ nữ.”
Cô gái bị Hàng Vũ Hằng ghét bỏ uất ức đứng lên, cặp mắt ướt át nhìn về phía Thiệu Thành Hi, tỏ vẻ đáng thương.
Thiệu Thành Hi cau mày, tay cầm ly rượu vang bước đến ghế sa lông ngồi xuống, cô gái kia đi theo anh, đưa mắt nhìn anh, khúm núm không nói gì.