Dưới nắng xuân ấm áp khiến người ta buồn ngủ, Dụ Hàm Tinh gối lên cánh tay, ghé vào quầy bán mà nhàm chán híp mắt nhìn đám đông bận rộn ngoài cửa hàng.
Cuối cùng thì ngoài cửa cũng xuất hiện một bóng người. Dụ Hàm Tinh lười biếng đứng dậy, miễn cưỡng hô “kính chào quý khách”.
Vừa dứt lời, Dụ Hàm Tinh thấy rõ vị tướng mạo của vị khách hàng này, lập tức khôi phục tinh thần.
Lại là anh ấy……
Người đàn ông xa lạ trước mắt này bỗng khiến trong lòng Dụ Hàm Tinh dâng lên cảm giác quen thuộc.
“Một ly trà chanh hương thảo ướp lạnh, không đá và 30% đường.” Người đàn ông này sau khi tiến vào lưu loát gọi món, sau đó ngồi xuống ghế chờ.
“Vâng, hóa đơn của ngài.”
Các nhân viên khác của cửa hàng đang ngồi chơi di động ở bên cạnh, dù sao thời điểm này cũng có nhiều khách hàng, cho nên nhiệm vụ pha chế đồ uống tự nhiên thành nhiệm vụ của nhân viên mới là Dụ Hàm Tinh.
Hiện tại cậu chỉ biết pha chế vài món trà sữa nổi bật nhất của cửa tiệm này, mà chanh hương thảo ướp lạnh lại là một trong những món đồ uống ít được gọi nhất trong menu, thế nhưng lần nào người đàn ông này cũng chỉ gọi mỗi nó. Dụ Hàm Tinh dựa theo trí nhớ của mình để điều chế chanh hương thảo ướp lạnh theo tỉ lệ chính xác, mỗi bước đều rất cẩn thận chậm chạp nên mất khá nhiều thời gian mới pha xong.
———-