Là Ta
-----------
#1 + #2
Năm ấy, nàng 10 tuổi, hắn 12 tuổi
"Ẩn ca, sau này huynh sẽ lấy ta chứ?"
"Không lấy"
Lý Phong Ẩn không thèm để ý đến vẻ mặt mong chờ của Ninh Vân mà trực tiếp lạnh lùng trả lời.
"Ẩn ca, sau này huynh sẽ là hoàng đế, là hoàng đế đó!" Ninh Vân vẻ mặt vô cùng hưng phấn, cứ lẽo đẽo theo sau hắn mà nói.
"Thì sao?" Hắn vẫn như vậy, lạnh lùng đáp lại bằng 1 câu ngắn cũn cỡn.
"Như vậy...ta có thể làm hoàng hậu của huynh không?"
"Không thể" Nói rồi hắn lại dùng khinh công mà đi mất hút làm cho nàng không thể đuổi kịp được nữa.
[...]
3 năm, nàng 13 tuổi, hắn 15 tuổi
"Ẩn ca, ta sẽ là hoàng hậu của huynh đúng không, đúng không, đúng không?"
"Ai nói?" Hắn vẫn lạnh lùng, cau mày liếc nàng 1 cái.
"Là mẫu hậu của Ẩn ca nói như vậy đó" Ninh Vân vui vẻ trả lời.
"Sẽ không" Hắn nói xong lại bỏ đi mất hút.
[...]
Nàng 16 tuổi, hắn 18 tuổi
"Ẩn ca, huynh có thích muội không?"
"Không"
"Vì sao vậy? Chúng ta là cùng nhau lớn lên đó" Nàng lớn rồi, đã hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu rồi. Nàng trước kia là thích hắn, rất thích, rất thích, cho đến bây giờ chính là yêu. Chẳng qua...liệu hắn có như vậy?
"Cùng nhau lớn lên thì phải thích?" Hắn chăm chú nhìn quyển sách trong tay, không nhìn nàng tới 1 cái.
"Ý ta không phải vậy. Ý ta là...lâu như vậy rồi...huynh cũng không có cảm giác gì với ta sao?" Nàng bặm môi, vẻ mặt u sầu nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
"Không có"
"Thật sự sao?"
"Phiền phức" Hắn lại 1 lần nữa bỏ rơi nàng.
[...]
Nàng 18 tuổi, hắn 20 tuổi
Nàng đau lòng ngồi trong 1 tửu quán, uống hết ly này đến ly khác, hết bình này đến bình khác. Hắn đăng cơ rồi, cơ mà...hắn cũng có vương hậu rồi. Vương hậu của hắn rất xinh đẹp, rất tài giỏi, rất nết na thùy mị. Đâu giống nàng, cầm-kì-thi-hoạ gì đó chẳng học bao giờ, tiểu thư của Bạch gia-gia tộc có truyền thống y dược lâu năm thì đương nhiên phải học y thuật. Nàng chỉ biết bốc thuốc, chữa bệnh cứu người, căn bản cũng không đủ tư cách làm Vương hậu.
"Hồng Y Nhi, con gái của thừa tướng, phải ha, thùy mị nết na, công dung ngôn hạnh, cái gì cũng có đủ. Bạch Ninh Vân ta là cái gì cơ chứ?"
Nàng cứ như vậy mà uống, mà khóc, mà đau lòng. Tim, đau lắm. Nàng ở bên hắn lâu như vậy, cuối cùng vẫn không là gì so với Hồng Y Nhi kia. Nàng yêu hắn như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không nhận lại được tình yêu của hắn. Nhưng mà nàng chưa từng hối hận khi yêu hắn, chỉ hối hận vì bản thân đã hão huyền quá nhiều.
[...]
Hắn quỳ gối trước mặt nàng
"Cầu xin muội, Ninh Vân, hãy cứu nàng ấy."
#Rosy
~~~~~~~~~~~
Nam8 lên sàn rồi các huynh đệ tỷ muội ớiiiiii