Chuyển ngữ: Dĩ Ái
_______________
Giang Dũ Bạch phải lòng con gái nhà đồ tể, mẹ Giang an ủi ta, lấy được người vợ hiền lành đảm đang.
Thế là ta chu đáo đặt một chiếc thuyền sớm hơn một ngày cho Giang Dũ Bạch để đưa hắn đi học, tránh được cái cơ ngơi rách nát của nhà đồ tể.
Ta và hắn cưu mang nhau trong lúc khó khăn, trở thành một đôi vợ chồng mà ai nấy trong kinh thành đều hết lòng khen ngợi.
Những năm cuối đời, Giang Dũ Bạch đưa một cô gái trẻ về, đứa con gái ấy khiến cho hai đứa con trai của ta tranh nhau mà huynh đệ tương tàn, ta tức giận đến mức ngã vật ra.
Trong lúc hấp hối Giang Dũ Bạch lại nói cho ta biết, nàng ta là con gái của Chu Phù.
Đây đều là do ta nợ Chu Phù, mọi thứ mà ta có vốn dĩ nên là của Chu Phù.
Trọng sinh lại một kiếp, ta đứng ở bến đò, xin người lái đò trả lại tiền cho ta.
Chẳng phải hắn nói mọi thứ ta có đều thuộc về Chu Phù sao?
Ta lại muốn chống mắt lên xem xem, của cải trên trời rơi xuống hắn có trả nổi hay không.