Tác giả: Kim Vụ
Editor: Leonie
Thể loại: Hiện đại, đô thị tình duyên, nhẹ nhàng, ngọt sủng, HE.
Độ dài: 28 chương chính văn + 3 chương ngoại truyện.
Lưu ý về tên: Lê ngọt, không phải là quả lê, tác giả đang chỉ nữ chính đó 🤭
Văn án
Từ nhỏ Thời Lê đã yếu ớt, cô được cha mẹ cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Vì để tìm được người đàn ông có thể chăm sóc cô cả đời, ba mẹ cô chẳng cần môn đăng hộ đối, chỉ cần người đó chín chắn, điềm tĩnh, biết chăm sóc người khác, vì vậy hai người đã chọn Thẩm Đông Thăng có xuất thân bình thường.
Thẩm Đông Thăng vừa gặp Thời Lê quả thật cũng từng bị câu hồn, đặt cô trên bàn tay mà sủng ái, nhưng thời gian lâu tình cảm cũng trở thành nước ấm vô vị, anh liền đi tìm cô gái khác.
Khi Thời Lê bắt gặp, anh lại vô lý vô tình, bảo cô là một chiếc ấm sắc thuốc, đẹp lại không xài được.
Thời Lê, người bị bỏ lại trong cơn mưa lớn, ướt sũng, loạng choạng, túm lấy một góc tây trang, ngẩng mặt lên với đôi mắt đỏ như con thỏ, “Tiên sinh, anh có thể giúp tôi được không?”
Cận Ngộ Bạch nhìn vào vị trí cô đang nắm lấy, ướt, vì thói quen sạch sẽ mà anh nhíu mày.
Anh động lòng trắc ẩn nhặt cô về, lại không ngờ lần nhặt này chính là cả đời.
🍁🍁🍁
Ở công ty không ai là không biết ông chủ Cận Ngộ Bạch là ác ma nhân gian, bắt bẻ nghiêm khắc còn có thói quen ở sạch, chán ghét việc bị người khác chạm vào.
Một ngày kia, ông chủ đi thị sát tầng dưới chót, một thực tập sinh lỗ mãng lại hấp tấp chạy đến, thậm chí còn cầm lấy tay anh.
Toàn thể công nhân viên chức mặc niệm cho cô, em gái này hôm nay phải cuốn gói đi rồi.
Thời Lê: “Tiểu Bạch, sao anh lại tới đây?”
Toàn thể công nhân viên chức: “…”
“Có khả năng đầu óc em gái này không bình thường lắm.”
“Ngày thường là một cô gái mềm mại, sao hôm nay lại mạnh mẽ thế này?”
“Mỗi bước đi thật chuẩn xác. Bước lên bàn cân của ông chủ, tôi muốn xem cô ta chết như thế nào.”
Lại không nghĩ rằng mặt ông chủ lại ửng đỏ, ừ một tiếng, “Bé ngốc, hôm nay em quên mang thuốc này.”
Toàn thể nhân viên: “???”
Thực tập sinh mới đến là bà chủ sẽ có trải nghiệm như thế nào?
🍁🍁🍁
Sau này.
Khi bệnh nặng vừa khỏi, Thời Lê trốn sau sô pha ăn kem, bị bắt gặp phản ứng đầu tiên của cô là hất tay ra, trợn tròn mắt lắc đầu.
Cận Ngộ Bạch cúi đầu, hôn lên vết sữa trên môi cô, ở bên tai cô hừ cười, “Thời Lê, bây giờ em biết nói dối rồi.”
Toàn thân Thời Lê mềm nhũn bởi giọng nói trầm trầm ấy, hộp kem được cô giữ chặt trong tay thoắt cái đã bị đoạt lấy, giây sau liền bay vào thùng rác.
Thời Lê: “…” Vậy mà cô lại trúng chiêu?