Từ thế giới hiện đại, lại xuyên không về cổ đại, trong lòng hốt hoảng, lo lắng, nhưng may thay, gia thế của cô bé không tồi, là hậu duệ của Yến gia tôn quý, một trong mười đại gia tộc phú quý, kinh thương bậc nhất của Nam Quốc.
Trích đoạn:
Minh Châu hơi hơi hiểu ra. "Tức là trở về làm túi tiền di động của Hoàng Đế á? Chức nghiệp này nghe độ khó có vẻ cao, nhưng mà phù hợp với mình, dễ làm hơn báo thù". Nàng lại dập đầu bái lạy lão nhân gia.
- Con xin cẩn tuân lời dạy của Tổ phụ.
Ông cụ mừng rỡ đỡ Minh Châu dậy.
- Yến Minh Châu, Yến gia đời này, vinh nhục trông cậy vào con!
Ông cụ vừa dứt câu, Minh Châu cảm giác thân mình của mình nhẹ bẫng. Nàng cảm thấy thân thể từ từ nhẹ nhàng bay ra cửa trước. Nàng đang chực khóc, thì thấy cả gia đình kéo nhau ra cửa đứng vẫy tay vô cùng khí thế với nàng. Người hầu ào ào túa ra tung hoa, đốt pháo như đang ăn mừng, bên tai còn văng vẳng tiếng tổ phụ nàng.
- Chúc con may mắn!.