Văn án
Ta là thiên kim tiểu thư nhà Lễ Bộ Thị Lang, là trưởng nữ trong nhà, nhưng từ nhỏ tới lớn, ta lại ở quê mẹ sinh hoạt.
Tới khi ta quá tuổi cập kê, đến năm 17 tuổi, họ dường như mới nhớ đến ta, đưa ta về lại kinh thành, khi ấy mặt mũi của người nào người nấy trông đều vô cùng hiền lành tốt bụng.
Nhưng vừa đóng cửa vào phủ thì lại là một dáng vẻ khác. Tổ mẫu hờ hững, phụ thân chán ghét, mẹ kế Tô Thị tiếu lý tàng đao.
Ca ca cùng mẹ cùng cha của ta cảnh cáo rằng: "Thôi Âm, ngươi phải an phận thủ thường, bằng không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."
Đích muội ngây thơ hồn nhiên lại cười rộ lên và nói với ta: "Tỷ tỷ lớn lên trong thôn trang ở nông thôn, chắc hẳn không biết áo váy trên người đều đã là kiểu dáng cũ rích ngày xưa. Ta vừa xếp mấy bộ đồ ta không mặc nữa ra rồi, lát nữa ta sai người mang qua cho tỷ nhé."
Bọn họ còn định gả ta cho tên thế tử quần áo lụa là mới vừa đánh chết chính thê của phủ quận công làm vợ kế.
...
Trước khi vào kinh ta còn đang định treo cổ tự sát đây này.
Là do thị nữ Hòe Hoa liều mang ôm lấy chân ta rồi gào lên:
"Cô nương! Cô nương đừng chết mà! Người của Thôi phủ trong Kinh Thành tới rồi kìa, chúng ta vào kinh tìm việc vui đi!"
Ta bị bệnh, mắc chứng rồi loạn tâm thần, đã không còn chút hứng thú nào với cuộc đời này nữa.
Lúc ta nổi điên, cần phải giết người mới có thể hưởng thụ chút vui sướng.
Vậy thì, chỉ mong bọn họ có thể mang đến cho ta thật nhiều niềm vui.