Thể loại: Thanh xuân vườn trường, thuần Việt, ngọt ngào, lãng mạn, nhẹ nhàng, song hướng yêu thầm, nam chữa lành, HE
Nhân vật chính: Hoàng Huy - Mai Thanh Trà (Kị sĩ kiêu ngạo ngông cuồng không sợ chết - công chúa yếu đuối mệnh khổ không đặt ai vào mắt)
Giới thiệu
Tại huyện Bắc này, tại ngôi trường trung học phổ thông này, có quá nhiều loại học sinh hỗn hợp, nào là những người có gia thế, không ngán một ai, nào là loại học sinh trung nhị, thời kì phản nghịch, không nghe quản giáo, nhìn chung học sinh cá biệt không hề ít, nhưng có một kiểu học sinh, cũng được xếp vào hàng ngũ học sinh “hư” nhưng lại được các giáo viên thương yêu vô cùng.
Người ta khi nhìn vào bảng điểm của cậu đều nói rằng, cậu ấy đâu chỉ là học sinh hư, cậu ấy là học sinh vừa hư vừa giỏi.
Trường học liên cấp này không thiếu người thích cậu ấy vậy mà cậu ấy chẳng để ai vào mắt, chẳng đặt ai vào tim. Học sinh ba tốt của trường vậy mà không đủ tốt, hoa khôi của trường vậy mà không đủ đẹp, học sinh giỏi luôn tranh hạng nhất cùng cậu vậy mà không đủ giỏi.
Đến khi người kia xuất hiện, bạn học trong trường mới nhận thấy không phải yêu cầu của cậu ấy quá cao mà là cậu ấy đang chờ đúng người đến.
Mỗi lần nhớ lại bài đính chính của cậu ấy năm xưa bây giờ vẫn còn trên trang cá nhân của cậu ấy lại khiến người ta bổi hổi bồi hồi, cậu ấy ngạo mạng từ xương tủy, ngông cuồng nhờ thực lực thế vậy mà lại hạ giọng cầu xin tình yêu của một người. Trang cá nhân kín đáo của cậu ấy chỉ tồn tại duy nhất một bài đăng.
- Là tôi không xứng với Thanh Trà.
Nguyện vì em để tôi trở thành kị sĩ trung thành nhất của công chúa đáng kính.
* *
*
Năm ấy ở trường cấp ba liên cấp của huyện Bắc có một nữ sinh chuyển trường, nghe nói là từ trường chuyên trở về khiến nhiều bạn học tò mò thám thính.
Trong suy nghĩ của bọn họ, những người có liên quan đến trường chuyên nếu không mặt đầy mụn thì cũng đeo cặp kính dày cộm, lúc nào cũng ôm khư khư chồng sách cao quá đầu hoặc là lúc nào cũng cúi gầm mặt không để lộ đôi mắt. Thế nhưng mà trên đời này không thiếu những ngoại lệ, mà cô ấy chính là một ngoại lệ đặc biệt.
Nữ sinh ấy nói đến xinh đẹp thì có xinh đẹp, nói đến tài hoa thì có tài hoa, muốn hỏi tri thức thì đáp tri thức, mọi người đều thấy cái gì nữ sinh kia cũng có nhưng mà thật ra cô ấy lại chẳng có thứ gì.
Nhưng mà lại không có ai biết vì sao cô ấy từ trường chuyên của tỉnh lại chuyển về một thị trấn nhỏ cách một giờ đi đường, cũng không ai biết phía sau vẻ ngoài thanh tao nhã nhặn là quá khứ đau buồn luyện thành.
Mọi người đều nghĩ cô ấy là một công chúa nhưng mọi người không biết cô ấy không có nổi một cái lâu đài.
Cho đến khi cô ấy gặp được Hoàng Huy.
Cậu ấy nói cô là công chúa, còn cậu ấy là kị sĩ của công chúa.
Cậu ấy nói cái gì cậu ấy cũng không muốn, chỉ muốn được ở bên bạnh cô.
Cậu ấy nói nếu như không ai vừa mắt của cô vậy có thể nhượng bộ xem xét cậu ấy một chút.
Cậu ấy nói cậu ấy từ trước đến nay chưa từng biết đợi chờ là gì nhưng cậu ấy nguyện chờ cô, một giờ trang điểm, một ngày dạo phố, một tháng du lịch, một năm yêu xa, một đời thương nhớ.