***
PHẠM THỊ CÚC, vốn dĩ cuộc đời cô cũng sẽ đơn giản và bình dị như cái tên mẹ đặt cho. Nếu như ông trời không xe duyên cô với người yêu của bạn thân. Đừng vội nghĩ cô cướp người yêu của bạn, mà khi họ chia tay nhau rồi cô mới tiến đến.
Anh ta là mối tình đầu của cô, nhưng rồi chính anh ta lại bỏ rơi cô để đi lấy vợ, lấy người vừa ý đối với bố mẹ anh ta. Điều đáng nói là sau cái đám cưới ấy 3 ngày, vỏn vẹn 3 ngày thôi. Anh ta lại quay lại, nói rằng vẫn yêu cô, lấy vợ chỉ vì muốn làm đẹp lòng ba mẹ, rằng cô mới chính là tình yêu đích thực của cuộc đời anh ta.
Dĩ nhiên là cô chẳng còn bé nhỏ hay ngây thơ gì mà đi tin vào mấy lời đường mật sáo rỗng ấy. Mà cô hận, hận kẻ mà cô đã hết lòng yêu, kẻ mà đến hiện tại cô vẫn trao trọn con tim.
Để rồi sự hận thù ấy che mờ đôi mắt, Cúc đã làm một việc mà cả đời này cô sẽ không thôi hối hận, day dứt, đó là chập nhận LÀM NHÂN TÌNH CỦA NGƯỜI YÊU CŨ.
Và rồi sóng gió cũng từ đây mà bắt đầu…