Thể loại: Ngôn tình, đoản
Nàng vốn là người không hiểu tình nhưng gặp hắn tâm liền động. Hắn vốn là kẻ quên tình nhưng vì nàng lại lặng lẽ sinh chiếm hữu. Nhân duyên giữa nàng và hắn chính là nghiệt duyên.
_Huyết Lệ Bỉ Ngạn Hoa_
"Đời người liệu có vô ưu?"
Vô ưu khúc, thổi lên vô dục vô cầu. Một vũ điệu lại khiến người thành vô tình, vô lệ.
Giữa nhân gian này ai là kẻ có thể yêu?
Giữa nhân gian này ai là người không thể yêu?
_Vô Ưu Khúc Vũ_
"Muội chờ huynh"
Có phải ta đã quên mất điều gì không? Hoa đào rơi đẹp như tiên cảnh, vì gì ta lại cảm thấy thật thê lương? Hoa đào trong Đào Hoa Cốc dường như cũng đang chờ ai đó. Là ai?
__Đào Hoa Rụng Cánh__
"Hắc Nguyệt, đại hải đang chờ ngươi"
Hắn ôm nàng trở về đại điện. Nếu có thể lựa chọn, hắn lựa chọn vì nàng vì đại hải mà tan thành bọt sóng.
__Nguyệt Thuỷ__
"Ta không hối hận. Dù có sai lầm, ta tuyệt không hối hận"
"Nàng vẫn ngang ngược như vậy"
Thanh kiếm vô tình đâm vào lồng ngực nàng. Nàng cầm chặt kiếm, như muốn rút ra. Tay hắn tăng thêm lực đạo, lưỡi kiếm sắc lạnh đâm xuyên qua người nàng... và cả hắn.
__Lạc__