Ta cùng Trần Cảnh phu thê hòa thuận, sinh hạ một trai một gái.
Thế nhân đều nói, ta một nữ tử thương gia mà có thể gả cho Trần Cảnh, quả là mệnh tốt trời sinh.
Ta cũng tin tưởng sâu sắc điều đó.
Trùng sinh trở về năm mười sáu tuổi này, ta tay nâng tú cầu, lặng lẽ đợi tân khoa Trạng Nguyên lang đánh ngựa dạo phố.
Nhưng Trần Cảnh lại phất tay hất tú cầu đi.
Chàng hoàn toàn không để tâm, tú cầu rơi trúng ai.
Cứ như thể, đời này ta gả cho ai, đều chẳng liên quan gì đến chàng.
Ta chợt giật mình kinh hãi. Đời này, Trần Cảnh, muốn đổi vợ rồi.
Sau này, lương nhân mà ta gả, chính là người chàng đích thân hất tú cầu trúng.