Tuế Yến tinh tế, giỏi bày mưu đặt kế, một lòng một dạ vì chủ thượng của mình sửa lại oan khuất bao năm nay.
Nhưng mà cuối cùng nhận lại chính là một chén rượu độc, thành oan hồn nơi hoang vắng
Một sớm vừa tỉnh mộng, lần nữa quay về thời niên thiếu, báo thù, cho cặn bã ăn hành...
Hả? Gì? Không báo thù không cho cặn bã ăn hành hả?
Tuế Yến: Ta thấy ăn no chờ chết cũng được lắm.