01
Hình như ông chủ của tôi thích tôi.
Bởi vì tôi phát hiện anh ấy viết tiểu thuyết bá đạo tổng tài.
Chuyện này phải quay về 1 tháng trước. Một nhân viên văn phòng nhỏ bé như tôi, thường giải sầu bằng cách-------------
Xem tiểu thuyết bá đạo tổng tài.
Thật không dám nhận là đã đọc qua vô số sách, nhưng những tiểu thuyết bá đạo tổng trên mạng hiện nay, đa số tôi đều đã đọc qua.
Từng có Miêu Nhân Phong biên soạn "Thiên Hạ Vô Địch Thủ". Nay có Kỷ Đồng tôi xem tiểu thuyết "Chỉ Cần Cho Tôi Tiền Tôi Lập Tức Liền Có Thể Thượng Bá Đạo Tổng Tài".
Gần đây tôi phát hiện trong giá sách có một cuốn tiểu thuyết, là một bộ ngọt sủng điển hình tên là "Lọ Lem Gả Vào Hào Môn". Khác với những bộ tiểu thuyết tôi đã đọc trước đây, nó thu hút tôi không phải do tình tiết của truyện càng không phải do nhân vật.
Mà bởi vì tên của nữ chính là Kỷ Đồng.
Tên tôi cũng là Kỷ Đồng.
Tôi nhìn khuôn mặt của bản thân trong gương, hít một hơi thật sâu, có một cảm giác thật kì lạ, tôi cố gắng dùng ánh mắt mắt để biểu đạt không can tâm. Tuy nhiên...
“cậu bị chuột rút à?” cô bạn thân ở nhờ nhà của tôi đang đánh răng bỗng dưng chạy lại hỏi, khi nhìn thấy biểu cảm vặn vẹo của tôi thì xém chút đem hết tất cả bọt kem đánh răng nhổ ra ngoài.
“ nữ nhân, ai cho phép em nói chuyện với tôi như vậy? Tôi vuốt tóc mái ra sau, học theo bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết dùng nụ cười ba phần ngang ngược bốn phần bá đạo để hỏi.
“ nếu ông chủ của tớ có bộ dạng như cậu bây giờ thì tớ thà chết cũng không gả vào hào môn.”
“......ò”
Tiểu thuyết vẫn chưa hoàn, khi đọc đến tình tiết nam chính nữ chính rạn nứt tình cảm, trong lúc rơi nước mắt, tôi bỗng phát hiện ra trong máy tính của ông chủ có phần sau của một tác phẩm.
Tên sách chính là cuốn tiểu thuyết bá đạo tổng tài ngọt sủng mà nữ chính tên là Kỷ Đồng.
Không phải ông chủ của bạn thân tôi, là ông chủ của tôi.
Ông chủ của tôi tên là Tống Kinh, 28 tuổi, nhan sắc hơn người, nhà có điều kiện còn có công ty riêng, là một phú nhị đại đích thực, có thể dùng đại danh từ là tổ nhân sinh thắng lợi. Chẳng qua người cũng như tên, thực sự thích hợp làm một nhân tài tụng kinh. (song jing) “Tống Kinh” cùng âm đọc với “tụng kinh”. Ngày ngày mặc đồ tây mang giày da, trên mũi luôn đeo gọng kính đen, là tiêu chuẩn hình tượng cấm d.ục điển hình.
Nếu như anh không viết cuốn tiểu thuyết đó thì.
“ba giờ hôm nay, tất cả đến phòng hội nghị để họp.” Ông chủ gõ lên cửa kính của văn phòng, lạnh lùng nói một câu: “đúng rồi, Kỷ Đồng đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”
“......”đã bắt đầu rồi sao? Tình yêu cấm kị của bá đạo tổng tài và nhân viên nhỏ bé.
“báo cáo hôm qua em mang đến là sao? tất cả đều đều xuất hiện sai sót.”
“ chuyện này còn không phải do tình yêu văn phòng sao” tôi nhỏ giọng thì thầm.
Nói đến thì cũng thật kì lạ, mặc dù mỗi ngày tôi đều không ngừng đọc tiểu thuyết, nhưng đối với công việc từ trước đến nay tôi đều rất cẩn thận, khi hoàn thành vẫn sẽ kiểm tra lại một lần. Cơ hội xảy ra vấn đề vô cùng thấp, khi đến tay ông chủ lại xảy ra sai sót căn bản chính là mò kim đáy biển.
“cái gì?” hình như ông chủ không nghe rõ lời tôi nói, đôi lông mày xinh đẹp nhăn lại, “em đang yêu đương?”
“không có không có! Là do hôm qua tôi đọc tiểu tuyết đọc đến hồ đồ.”
“lần sau nhớ chú ý.” Một giọng trầm thấp vang lên, ông chủ lại bổ sung thêm một câu, “ít đọc tiểu thuyết lại, không thực tế.”
Chỉ có vậy? Chỉ như vậy đã để tôi đi??
Tôi có chút không dám tin.
“ông chủ, anh không phạt tôi sao?” tôi mơ hồ nhớ đến lần trước, chị gái phòng bên bởi vì báo cáo sai một con số, đã trực tiếp bị trừ 500 tệ. Sao đến lượt tôi lại thành ra như vậy??
Quả nhiên, ông chủ thích tôi.
“ em đổi 0 thành 1, đổi 3 thành 5, em hy vọng tôi phạt em thế nào?”
“à, là lỗi nhỏ.....” a, chẳng lẽ tôi đối với ông chủ là ngoại lệ.
“sao vậy, chẳng lẽ em còn muốn phạm lỗi lớn hơn?”
“ không có không có, chúc ông chủ buổi trưa vui vẻ.” Vừa dứt lời, tôi lập tức chạy như bay ra khỏi văn phòng.
Chậc, hình như ông chủ không thích tôi.
Tuy nhiên vào buổi chiều hôm đó, tôi ăn trưa xong vừa quay lại chỗ ngồi, chưa kịp ngồi ấm chỗ, thì đã bị thu hút bởi một trận ồn ào.
Thì ra là do cặp tình nhân mẫu mực của bộ phận bên cạnh đang cãi nhau.
“ ây ya, hai người đó sao vậy?” tôi dùng cùi trỏ khều đồng nghiệp bên cạnh.
“ông chủ vừa mới ra thông báo, công ty ngăn cấm tình yêu văn phòng. Cho nên họ cãi nhau vì chuyện ai nên từ chức.”
“......” đột nhiên tôi nhớ đến những lời đã nói với ông chủ vào sáng nay.
“chuyện này còn không phải do tình yêu văn phòng sao.”
Ông chủ, giống như thích tôi lại giống như không thích tôi.
02
Cuộc sống văn phòng chỉ có hai loại, loại đầu tiên là thường xuyên làm việc, loại thứ hai là thường xuyên tăng ca. Thứ là một ngày ba bữa đúng giờ, đôi khi kèm thêm một phần ăn nhẹ, chưa bao giờ thiếu.
Bóng cây đu đưa, ve sầu đặc sản của mùa hạ bắt đầu xuất hiện, cất tiếng kêu ồn ào làm cho lòng người cảm thấy phiền chán.
“Hôm nay tăng ca mấy tiếng?” Tôi đẩy ghế đến bên đồng nghiệp bên cạnh, đá lông mày hỏi.
“Hôm nay tôi chỉ cần tăng ca trong vòng một tiếng là có thể làm xong, ngưỡng mộ không?”
“Tôi cũng đâu có kém, chỉ cần 2 tiếng.”
Nhìn đi, cuộc sống vui vẻ ở văn phòng, chính là vừa tầm thường vừa nực cười.
“Kỷ Đồng được người ôm vào lòng, hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng phả qua vành tai, cảm thấy có chút ngứa ngáy, trong âm thanh lạnh lùng từ tính của người đàn ông đó còn mang theo chút tư tình. Anh ấy nói: “Kỷ Đồng, kiếp này em chỉ có thể là người của tôi......”
“Khụ...” Tôi nhịn cười một cách khó khăn, nhịn đến nỗi cuống họng bắt đầu phát ra những âm thanh kì cục.
Ai đó có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc ông chủ học ở đâu cách sáng tác tiểu tuyết này không! Ngữ khí bá đạo này, dáng vẻ không thể xuyên tạc của nhân vật này, cái này.....và cái này......
“Kỷ Đổng, cô đang cười gì vậy?” Động tĩnh của tôi hơi lớn, đã thành công gọi giám đốc đến.
“A giám, giám đốc, tôi cười vì thành tích của năm nay không tệ!”
Nhưng giám đốc lại mở nửa con mắt nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc: “nghiêm túc làm việc, công việc quá ít có đúng không? Vậy được, bản báo cáo này cô làm luôn đi.”
“Dạ được, dạ được ạ, giám đốc ngài vất vả rồi. Tôi mỉm cười cúi đầu khom người. Ngoan ngoãn nhận lấy văn kiện trên tay ông ấy. Bóng lưng ông ấy vừa khuất, tôi liền lấy bút chà mạnh lên thảm lót chuột.
“Tiểu Đồng Đồng nói đi, bây giờ cần mấy tiếng?” Đồng nghiệp bên cạnh đang cười trên nỗi đau của người khác.
“Cõ lẽ, đây chính là số phận của tôi.” Tôi ngước lên trời 45 độ rơi nước mắt, nước mắt óng ánh cứ như vậy mà rơi xuống.
Chậc, ít đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo lại, nếu không sẽ bị tiêm nhiễm.
Phần công việc mà giám đốc giao cho tôi, đã thành công giúp tôi từ sáu giờ tan ca biến thành mười giờ.
“Hây.......”Tôi duỗi thẳng eo, thở dài một hơi.
Đặt một phần cơm, gọi xe, sau đó về nhà và đọc tiếp phần sau của tiểu bá đạo tổng tài do ông chủ viết.
Đêm nay thực ra cũng không quá tệ.
“Kỷ Đồng? Em vẫn chưa về sao?” Cánh cửa thủy tinh của văn phòng bị đẩy ra. Ông chủ mặc tây trang tám trăm năm như một đang đứng trước cửa.
“Sao muộn như vậy?” Trong văn phòng chỉ mở vài ngọn đèn, ngoài trời bây giờ đã tối đen, tôi chỉ có thể thấy đường nét ngũ quan của anh một cách mơ hồ, không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh.
“À tôi không phải là đang vì sự phát triển của công ty sao!” Tay tôi ngừng tại nút tắt của máy tính.
Bây giờ tôi nên tắt máy, hay đợi anh ấy đi rồi tắt??
Vẫn chưa đợi tôi nghĩ xong tiếp theo nên làm gì, ông chủ đã bắt đầu cất bước đi đến.
“Do em làm hết sao?” Anh ấy đứng trước bàn làm việc của tôi, tiện tay cầm văn kiện lật vài trang.
“A đúng rồi....” Không phải chứ, không phải định bắt lỗi sai của tôi vào lúc này chứ.
Chỉ thấy ông chủ liếc mắt qua vài trang, sau đó để văn kiện lại chỗ cũ, cất giọng đầy miễn cưỡng: “làm không tệ.”
“Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông chủ” ông chủ đã miễn cưỡng, tất nhiên tôi phải hết lòng cảm ơn.
“Đi thôi, tôi đưa em về nhà, con gái một mình đi đêm không an toàn.”
“Ông chủ....như vậy hình như có chút không ổn? Không phải ông chủ vừa cấm không được yêu đương trong văn phòng sao, ông chủ đây là, muốn quang minh chính đại?
“Chăm sóc nhân viên thì có gì không ổn?”
......., Hình như câu nói này cũng không có gì sai.
Người ta thường có câu, không nhiệt tình tan ca, là do não có vấn đề.
03
Ông chủ chính là ông chủ, tôi còn phải chạy con xe đạp đáng thương của mình. Ông chủ của tôi, chỉ lớn hơn tôi bốn tuổi, lại có thể chạy xe sang, nội thất trong xe so với tôi còn mắc hơn.
Tư bản chủ nghĩa ác độc
Nhưng xe của ông chủ cũng không phải muốn là có thể chạm vào, ông chủ đã vào trong xe, thắt xong dây an toàn, mà tôi vẫn còn ngơ ngác đứng trước cửa.
Ngồi ghế sau, lỡ như ông chủ cho rằng tôi coi anh ấy là tài xế thì phải làm sao?
Ngồi đằng trước, ghế lái phụ hình như là chỗ ngồi dành cho bạn gái?
“Sao vậy? Không biết mở cửa sao?” Ông chủ thấy tôi đứng tại chỗ, nhìn không nổi nữa nên nghiêng người đẩy cửa, cánh cửa xe mở hướng lên trên.
...Ồ, là hướng lên trên đó, cao cấp như vậy, tôi thật sự không biết mở.
“Ông chủ, tôi ngồi đây....không có vấn đề gì chứ?” Tôi ngại ngùng đứng im không dám động đậy. “Hay là tôi ra phía sau ngồi?”
“Em thật sự coi tôi là tài xế?”
“Phịch” tôi lưu loát ngồi vào xe, nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lại, kẻ thức thời là người tài giỏi, ông chủ cho tôi ngồi, vậy tôi liền ngồi.
“Ông chủ, tôi ở khu phía đông......”
“ Trước hết chưa đưa em về nhà.” ông chủ đạp chân ga, mắt nhìn về phía trước, mở miệng đánh gãy lời tôi vừa nói.
??Không phải vừa nói con gái ở bên ngoài quá muộn không an toàn sao!!
“Làm việc muộn như vậy, không ăn chút gì sao?
“Ông chủ, tôi đang giảm cân....”
“Giảm cân bằng cách này sao.” Trong lúc dừng đèn đỏ ông chủ liếc nhìn tôi một chút.
“Con gái mà......”
Ông chủ cũng không nghe lời tôi nói.
Nhưng tình tiết không xảy ra như những gì tôi đã tưởng tượng.
Anh ấy chỉ đưa tôi tới cửa hàng tiện lợi mua mì ăn liền.
“Ngẩn ngơ như vậy làm gì? Ông chủ vừa gài dây an toàn vừa nhìn tôi một cách kì lạ.
“Cảm ơn...ông chủ.......” Mùi vị của mì ăn liền rất bình thường, bình thường đến nỗi tôi bắt đầu hoài nghi có phải trước kia mình bị thượng đế che mắt, tiểu thuyết đó có lẽ không phải do ông chủ viết, có thể do tôi đã nhìn nhầm.
Suy cho cùng, không phải người con trai nào nói muốn dẫn con gái đi ăn, đều sẽ đến cửa hàng tiện lợi ăn mì.
Bá đạo tổng tài càng không thể.
Đêm mùa hạ trăng sáng sao thưa, gió mát từ ngoài cửa sổ thổi đến, mang theo hương thơm của mùa hạ, làm lòng người có chút say mê.
“Đầu của em hướng ra ngoài thêm chút nữa thì tôi sẽ bị phạt.”
“Ò”
Thật đáng tiếc, bên cạnh tôi là một ông chủ chuyên phá hư bầu không khí.
“Ai, ông chủ, bình thường anh có xem tiểu thuyết không?” Đêm nay tất cả đều trở nên thật mơ hồ, ông chủ thường ngày cao cao tại thượng, lại tự nhiên đưa tôi về nhà.
“Không xem.” Ông chủ nhìn thẳng về phía trước, mặt không hiện lên biểu cảm, tay cầm vô lăng cũng chẳng có động tác gì.
“Vậy anh có viết không?” Tôi nhịn không được vô tình buột miệng, hỏi xong mới phát hiện không đúng cho lắm, “Ông chủ anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.”
..........
Tôi là đang giấu đầu lòi đuôi sao?
“Cái gì, em nghĩ tôi có thời gian để viết mấy thứ đó sao?”
“Tôi cảm thấy phong thái của ngài rất thích hợp.” Có một câu nói rất hay “Khi bạn buông một lời nói dối, bạn cần phải buông thêm nhiều lời nói dối khác.”
“Em cảm thấy phong thái của tôi, rất thích hợp với “Nữ Nhân, Em Đang Nghịch Với Lửa” sao?”
“Ông chủ tôi không có nói là bá đạo tổng tài.”
Giáo trình cao cấp tự nổ tung.
Ông chủ, anh ngã ngựa rồi.
“......Ông chủ, vậy tôi đi về trước ?” Xe từ từ ngừng lại, tôi nắm dây an toàn một cách bất an.
Tôi nhớ đến trong tiểu thuyết, người biết bí mật của bá đạo tổng tài, trên cơ bản chỉ có một loại kết cục là: lạnh lùng và lạnh lùng.
“......” Ông chủ cầm vô lăng không nói gì, đến liếc mắt cũng không thèm, dường như đang cảm thấy hối hận vì vừa rồi lỡ miệng.
“Ông chủ quay về nhớ nghỉ ngơi sớm.” Vừa mở gài dây an toàn, tôi định đẩy cửa xe rồi chạy mất.
“....Ông chủ cửa xe mở như thế nào?”
Con gái vẫn nên ra ngoài tiếp xúc nhiều với xã hội, để những lúc như lúc này, muốn chạy trốn nhưng đến cửa xe cũng không biết mở.
“Buổi trưa ngày mai, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.” Khi tôi đang chuẩn bị đóng cửa, bên trong truyền đến một câu nói ngữ điệu lạnh lùng.
Tình yêu cấm kị của nhân viên nhỏ và ông chủ còn chưa bắt đầu, thì nhân viên nhỏ có thể sắp bị sa thải rồi.
Buổi tối hôm đó, tôi không đọc tiểu thuyết của ông chủ, ông chủ cũng không cập nhật thêm.
Xem thêm...