Trên người Trần Bạc Viễn là bộ quân trang chỉnh tề, cả người đều là hơi thở nghiêm nghị chính khí, khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại ôn hòa, dịu dàng khó tả.
Câu mà anh nói nhiều nhất với Nhạc Ngưỡng chính là:
“Trẻ con thì biết cái gì mà suốt ngày lấy với không lấy.”
Nhiều năm sau, Nhạc Ngưỡng được gả cho Trần Bạc Viễn như ý nguyện.
Cô cứ mở miệng là lại ngọt ngào gọi anh một tiếng “Chồng yêu”.
Gọi đến nỗi cuối cùng anh cũng phải tin là thật.
•••
Trần Bạc Viễn vẫn luôn cất giấu một bí mật khó nói ở trong lòng.
Thời niên thiếu, anh từng hôn trộm một cô gái nhỏ dưới tàng cây long não.
Mà cô gái nhỏ ấy chính là người mà anh luôn coi như em gái.