Mục Vũ Phi rơi lệ đầy mặt ngộ ra một điều: Cuộc sống, đó chính là một trang sử đẫm máu và nước mắt của sự mưu trí và dũng cảm!
Nếu không bùng nổ trong sự trầm mặc, thì sẽ bị diệt vong trong sự trầm mặc! Mục Vũ Phi không tin ngay cả đến một chút quyền chủ động, bản thân mình cũng đều không được nắm giữ! Cô mạnh mẽ nói rằng, đứa nhỏ không phải là của anh, bây giờ cần phải ly hôn, cần phải ly hôn! Đại thần cười lạnh túm chặt lấy người của cô, âm trầm nói, lấy cớ tốt xấu cũng phải tìm người đồng dạng một chút, còn muốn chạy sao? Bản đại gia đây chơi vẫn còn chưa có đã đâu! Còn em…