"Phi Phi, buổi tối có liên hoan, cậu đi không?" Thượng Duyên vỗ nhẹ lên bả vai Mục Vũ Phi, thế nhưng mà bản thân đối phương lại không hề có phản ứng.
Thượng Duyên thở dài.
Cô phát hiện ra, gần đây lời Mục Vũ Phi càng ngày càng ít lời hơn rồi.
Thời gian Mục Vũ Phi ngồi ngơ ngẩn lại càng ngày càng nhiều.
Có rất nhiều khi ở cùng với mọi người, Mục Vũ Phi phần lớn đều luôn thất thần.
Có đôi khi ăn cơm, đang ăn cô
.
Danh Sách Chương: