Tôi vô tình nghe được cuộc điện thoại của anh.
"Anh Niên à, con mèo của chúng ta đã sinh ra một ổ mèo con rồi."
Giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ vang lên, người gọi được lưu tên là: [Tiểu Hoa Miêu].
"Anh ấy đang tắm, chị gọi lại sau đi." Tôi lạnh lùng cúp máy.
Tối hôm đó, Cố Dịch Niên như điên cuồng nhặt quần áo rơi vãi dưới đất, mặc vội lên người rồi lao ra ngoài.
Còn tôi thì phá tan "ngôi nhà" của chúng tôi, xóa sạch mọi thứ thuộc về mình.
Tôi bước lên máy bay sang nước ngoài.
Ba năm sau, Cố Dịch Niên chặn tôi lại trên một hòn đảo nghỉ mát.
Anh ấy chăm chú nhìn đứa bé đứng bên cạnh tôi, đứa bé có vài nét giống anh, đôi mắt đỏ hoe hỏi:
"Con của anh phải không?"