Nàng nói: "Nguyệt Ảnh, ta thật ngưỡng mộ ngươi quá!"
"Nguyệt Ảnh, sao ta chẳng thể nhớ nổi Thái tử trông như thế nào nhỉ!"
"Nguyệt Ảnh, may mà trong Đông cung còn có người bầu bạn cùng ta! Nếu không ta chẳng khác nào kẻ dư thừa trong chốn này."
Mỗi lần nghe những lời như vậy, ta đều phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hồ Miễn Miễn! Làm người không thể quá lộ liễu như vậy chứ!"
Ta luôn dạy dỗ nàng như vậy. Ta chưa từng ngưỡng mộ ai cả, bởi Thái tử không yêu ta, ta cũng không dành tình cảm cho hắn. Huống chi, trong Đông cung tính cả ta có ba nữ nhân, một người suốt ngày bên cạnh hắn, một người suốt ngày bám lấy ta, ta cũng chẳng thiệt thòi gì.
Hơn nữa, cả đời nữ nhân, nhất định phải có được tình yêu của nam nhân mới được coi là đáng giá sao? Những cảm nhận này ta chưa từng nói với ai. Chẳng ai hiểu được. Một tiểu thư xuất thân từ danh gia vọng tộc Nguyễn thị, đích nữ của tể tướng phủ, sinh ra là để khoác lên mình hồng trang vì vinh quang của gia tộc, là để được đặt lên nơi cao được người đời kính ngưỡng. Vậy mà ta đang làm gì đây? Tự giam mình trong sân vắng, ngoài việc vấn an tuyệt nhiên không bước chân ra khỏi cửa, chỉ sợ gặp lại người phu quân mà ta đã gửi gắm cả cuộc đời.