Diệp Mai Hoa biết một khi cô bị những tên lưu manh đó mang đi nàng, nhất định sẽ không gặp kết cục tốt đẹp.
Cô trực tiếp nhào lên phía trước, nắm lấy quần áo của người đàn ông, nói: “Cứu tôi, cầu xin anh cứu tôi, giúp tôi gọi cảnh sát..”
“Buông tay”
“Không, không.”
“Cút đi!”
Giọng của người đàn ông dường như chứa đựng sự tức giận đang cố gắng kiềm chế.
Giờ phút này, quả thực đầu óc Diệp Mai Hoa đã không còn minh mẫn nữa rồi. Cô chỉ có thể cố gắng nắm thật chặt vạt áo của người đàn ông, như thế nào cũng không chịu buông tay.