Mục lục
Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Mai Hoa cả người ngã trên mặt đất, chật vật tìm cách đứng lên. Nhưng mắt cá chân của cô bị trẹo, cơn đau ập đến khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng.

Tài liệu trong tay giống như những cánh hoa được tiên nữ rắc xuống, cứ vậy từng tờ từng tờ bay xuống đất.

Không biết ai là người đầu tiên cất tiếng cười, sau đó tiếng cười càng ngày càng lớn, trên mặt mỗi người đều tràn ý châm chọc chế giễu.

Diệp Mai Hoa cố gắng bò dậy, nhưng cú ngã thực sự quá hiểm, cô lại bị cơn đau làm cho khuyu xuống một lần nữa.

Không có một ai đỡ cô, ai nấy đều như đang xem một trò đùa.

Diệp Mai Hoa mạnh mẽ nén lại cơn tức giận đang trào lên trong lòng. Cô vốn không phải một người có tính tình tốt, nhưng sau năm năm trong tù, sự ngang bướng của cô đã sớm bị bẻ cong rồi.

Cô muốn cứu Trúc Nhã, còn muốn kiếm tiền, cô cần thiết phải nhịn xuống. Diệp Mai Hoa không ngừng tự nhắc nhở chính mình, nhưng tức giận cùng nỗi oan ức khiến cho hốc mắt cô đã đỏ hoen.

Cô thử đứng lên, nhưng mắt cá chân đau đớn lại khiến cô một lần nữa ngã trên mặt đất, cả người đau đến đổ mồ hôi lạnh.

Tiếng bàn tán xung quanh ngày càng lớn hơn.

“Bảo sao tôi thực sự cảm thấy quá kỳ quái, hóa ra là cô ta từng ngồi tù, mới được ra tù không được bao lâu?

“Loại người từng phạm tội này sao có thể vào công ty? Tôi sợ chết khiếp. Có phải cô ta từng giết người không?”

“Thứ phụ nữ gây chuyện rồi chạy trốn, lại từng ngồi tù, vậy mà còn dám mơ ước với tới chủ tịch, thực sự là quá to gan”

“Nghe nói cô ta còn chưa học xong đại học, vậy mà không biết xấu hổ, dám tới Long thành. E là đã dùng thủ đoạn gì để trà trộn vào đây rồi”

Diệp Mai Hoa chỉ cảm thấy cả người rét run, lập tức choáng váng. Cô rõ ràng không hề nói với ai, tại sao mọi người lại biết.

Diệp Mai Hoa mặt mũi trắng bệch, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên. Giữa những ánh mắt đang không ngừng châm biếm, cô nhận ra một khuôn mặt quen thuộc, đó là Dương Linh Lan.

Đây chính là người đã làm chứng chống lại cô trong thời điểm cô bị đẩy vào tù. Cũng đã từng là bạn thân nhất của cô.

Có lẽ là bởi vì ánh mắt của Diệp Mai Hoa quả mức hung ác, Dương Linh Lan lui về phía sau một chút, vẻ mặt vô tội nói: “Mai Hoa, tôi không biết cậu cũng ở công ty. Hôm nay trong lúc mọi người hỏi tôi, tôi không cẩn thận lỡ miệng nói ra, thật xin lỗi ..”

Hết rồi.

Bọn họ đều biết cô từng ngồi tù, và không ai lại muốn ngồi cùng một người từng phạm tội. Đây cũng chính là lý do khiến cô bị đuổi việc hết lần này tới lần khác.

Diệp Mai Hoa cố nén lại nước mắt, cô không thể khóc, ít nhất không thể khóc ở trước mặt những người này. Cô cúi đầu, cũng không giải thích gì.

Cô còn có thể giải thích gì đây?

Không một ai có khả năng tin cô. Hành vi phạm tội của cô đã được xác định từ sáu năm trước, ván đã đóng thuyền, quá khó để giải thích.

Tuy nhiên, cô hoàn toàn vô tội.

Lúc này, tiếng bước chân vang lên. Có người đi tới, tiếng cười chung quanh nháy mắt biến mất.

Diệp Mai Hoa thấy một đôi giày da màu đen dừng ở trước mặt cô.

“Đứng lên”. Một giọng nói quen thuộc vang lên phía trên đỉnh đầu cô. Diệp Mai Hoa chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt căng thẳng của Tạ Minh Thành,

Cô sững người trong giây lát, không phản ứng được gì. Tạ Minh Thành nhíu mày, nhắc lại một lần.

Diệp Mai Hoa phục hồi tinh thần, theo bản năng muốn bò dậy, nhưng mắt cá chân bị treo khiến cô tiếp tục ngã xuống trên mặt đất.

Trước cơn đau dữ dội mà cô sắp phải đối mặt, Diệp Mai Hoa vô thức nhắm lại mắt, không ngờ cơ thể lại rơi vào một cái ôm ấm áp.

Tạ Minh Thành nhanh tay ôm lấy cô, lúc này mới phát hiện cả người cô đều run lên vì sợ.

Anh cúi đầu nhìn xuống thấy mắt cá chân cô đã sưng phồng, hẳn là đã bị treo rồi,

Tạ Minh Thành trực tiếp nhấc cô lên đặt ở chiếc ghế bên cạnh, động tác không hề dịu dàng, chỉ giống như một việc bất đắc dĩ: “Bị thương sao?”

Diệp Mai Hoa rốt cuộc cũng phản ứng lại, vội vàng xoa xoa nước mắt rồi nói: “Chủ tịch Tạ, xin lỗi anh. Tôi sẽ lập tức thu dọn và làm việc thật tốt.”

Tạ Minh Thành dùng sức ngăn lại hành động muốn đứng lên của cô, sắc mặt có chút âm trầm, cất tiếng: “Long Thành không tệ tới mức bắt nhân viên bị thương làm việc.”

Diệp Mai Hoa ngơ ngẩn, vẻ mặt sững sờ, đôi mắt vẫn còn ươn ướt. Cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch này của cô thực khiến người khác đau lòng.

Tạ Minh Thành đè lại sự rung động quái dị trong lòng, ngẩng đầu quét một vòng những người trong phòng.

Những người bị ánh mắt của anh nhìn tới đều lập tức cúi đầu.

Người quản lý lúc trước làm nhục Diệp Mai Hoa thấy vậy liền kinh sợ tiến lên: “Chủ tịch, tôi lập tức sẽ xử lý nhân viên không nghe lời này”

Tạ Minh Thành cười lạnh một tiếng, nói: “Hiện tại, anh có thể rời khỏi công ty rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK