Văn án:
Người trong giang hồ một lời không hợp liền động thủ, những lúc như vậy thường liên lụy đến bá tánh vô tội tay không tấc sắt, có người thất thoát tiền của, có người tệ hơn còn mất luôn cả mạng.
Lục Kiến Vi chỉ bất bình càm ràm vài câu đã bị hệ thống cho xuyên đến cổ đại, buộc nàng phải dựa theo quy tắc hệ thống kinh doanh một khách điếm.
Quy củ hàng đầu trong khách điếm chính là ——
“Cấm ẩu đả trong khách điếm.”
Kẻ vi phạm một là mất tiền, hai là phải bán mạng cho khách điếm.
Người ta đồn rằng trên giang hồ đột nhiên xuất hiện một khách điếm thần bí, nghe đâu là hắc điếm, nghề chính của bọn họ là chuyên giết người cướp của.
Cho dù là ai, chỉ cần tiến vào khách điếm thì không sạch túi cũng phải mất mạng.
Giang hồ vạn sự thông lá gan lớn, vì muốn lấy được tin tức hàng đầu mà một mình lẻn vào khách điếm, mang ý đồ tìm kiếm tung tích những người mất tích, kết quả lại kinh hãi phát hiện ——
Người đang cần mẫn chẻ củi kia không phải là giang hồ đệ nhất đao khách sao?!
Người đang dùng khinh công bưng món kia không phải là giang hồ đệ nhất thần trộm sao?!
Người đang múa dao phay kia không phải là giang hồ đệ nhất mỹ nhân sao?!
Người đang khom lưng cuốc đất kia không phải là đệ tử thủ tịch của Võ Lâm Minh sao?!
Người…
Vạn sự thông còn chưa kịp bỏ chạy đã thấy nữ chưởng quầy xinh đẹp đứng trước mặt cười tủm tỉm.
“Trong tiệm còn thiếu một nhân viên thu chi, chọn ngươi vậy.”
Vạn sự thông: Ta chỉ là một tên bán tin tức, ta không biết tính sổ a a a a!