Văn án
Khi tôi vừa đủ tuổi thành niên, ngày tôi tròn mười tám, cũng là ngày mà tôi qua đời.
Hôm sinh nhật tôi, ba tôi lại say xỉn, ông lại bắt đầu nói đủ thứ trên trời dưới đất gán ghép tội lỗi cho mẹ tôi, không quan tâm nó vô lý cỡ nào, chỉ cần có cái cớ để ông đánh đập mẹ.
Nhưng mà lần này trầm trọng hơn, ông ta dùng dao.
Lưỡi dao cắt qua động mạch chủ, máu tươi phun trào.
Ông ta vứt con dao xuống hốt hoảng chạy trốn.
Tôi nhìn mắt của mẹ từ từ mất đi ánh sáng.
Nhìn thấy bà há miệng một cách khó khăn, nhưng cuối cùng chưa kịp nói gì đã không còn hơi thở.
Ngày mẹ tôi hạ táng, ba tôi bị cảnh sát bắt về xét xử.
Còn tôi thả người xuống vách núi kết thúc cuộc đời ngắn ngủ này.
Lại một lần nữa mở mắt, bất ngờ đã quay về hai mươi năm trước, năm ấy ba mẹ tôi vừa quen nhau.