Một lòng một dạ của y đều ở trên người hoàng đế, mưu tính, thông minh của y toàn bộ đều dùng vào việc cố sủng, lưu lại quan tâm, sủng ái của hoàng đế cho mình.
Y không hề tính toán cho bản thân cũng như cho thân tộc, không mượn địa vị để cầu quan chức cho thân nhân, cũng không hề thiên vị, bảo hộ thân nhân, thật sự là công chính nghiêm minh, lục thân không nhận.
Người ngoài khiếp sợ, gia tộc căm ghét, Vân Thanh Từ đều chẳng quan tâm. Nhưng kết quả lại bị người duy nhất mà y quan tâm đày vào lãnh cung, gia tộc cũng bị bắt giam vào ngục tù.
Cuối cùng trong một ngày tuyết rơi y tự sát dưới chân lầu Lưu Kim.