VĂN ÁN
Bản nguyên thủy:
“Tôi chính là một cô gái xấu xa, vậy thì sao?”
. . .
“Chỉ cần đẹp trai, có tiền, lọt vào mắt của tôi, ra ngoài được mọi người nể mặt, anh có thể trở thành bạn trai của tôi.”
. . .
“Đàn ông muốn làm bạn bè của tôi là không có khả năng, nếu không phải là anh em, thì phải là người yêu.”
. . .
“Anh nói tôi đê tiện, tôi không có ý kiến, nhưng đê tiện hơn chính là những người đàn ông kia, ai bảo bọn họ giống như bị ma ám cứ tự thích tôi đấy chứ?”
. . .
Từ 12 tuổi đến 16 tuổi, Lương Thiển Thâm sống trong sự yêu thích của những người đàn ông hâm mộ cô, trong sự thù hận của những cô gái chửi mắng cô. Tham lam tình yêu, lại không tin tình yêu, cô không quan tâm đến cả thế giới này ra sao, không quan tâm một chút nào, có bạn thân chống đỡ, có người tình cưng chiều, cuộc sống của cô cứ đều đều như vậy thật dễ chịu.
Mãi cho đến … một ngày một tên con trai rất khó chịu nhìn qua chỗ ở thật sự nghèo kiết hủ lậu như âm hồn bất tán xuất hiện, còn chưa đợi đến khi gặp cô, tư tưởng không quan tâm của cô dần dần lung lay.
Bản mới:
Yêu có bao sâu, tàn nhẫn có bao sâu
Chúng ta mang nỗi đau khổ của mình đi so sánh với hạnh phúc của đối phương
Chung quy không hiểu rõ mức độ yêu hận
Cuối cùng em lại dễ dàng quên mất anh cũng biết yếu đuối.
Cũng như anh cũng không biết em đau khổ như thế nào.