Tần Kha lười biếng ngước mắt lên: “Chơi đùa thôi, không tính là thật.” Dứt lời, anh quay qua nhìn tôi, khóe miệng cong cong.
Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, anh bước về phía tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ kịp nghĩ ra mấy từ đơn giản: “Lâu rồi không gặp…”
Ngay sau đó, anh b óp chặt cổ tôi, đè tôi lên tường rồi gằn giọng. “Cô còn dám quay lại?”
Anh mỉm cười vui vẻ: “Tôi có từng nói, nếu cô còn dám xuất hiện tôi sẽ g i ế t c h ế t cô không?”