Tông Cửu tham gia một show truyền hình tìm kiếm tài năng, tuyển chọn từ hàng chục nghìn người, nhưng chỉ chọn ra một trăm người có thể đưa vào giới giải trí, và người xuất sắc nhất sẽ nhận được một tấm thẻ điều ước đa năng.
Nhưng bất hạnh thay, cậu lại là nhân vật pháo hôi, chưa lên sân khấu bao lâu đã phải lãnh cơm hộp ngay vòng đầu tiên của show này.
Nếu người khác xuyên qua, có lẽ sẽ hoảng sợ, và tìm cách chạy trốn nhưng cậu lại không hề sợ hãi mà vô cùng phấn khích, lại còn chơi cực kì hăng hái.
Mỗi lần vượt qua thử thách đều mang dáng vẻ nhẹ nhàng như một bữa ăn sáng khiến boss phản diện ngứa mắt, kết thù lúc nào chẳng hay.
Hôm nay mày đâm tao một nhát, ngày mai tao thọt mày lại một cú. Ăn miếng trả miếng, càng chơi càng ghiền.
Nhưng tổ tiên nói chẳng sai ‘Vui thôi đừng vui quá’, một lần nọ Tông Cửu lật cmn xe.
Nhìn kẻ thù đè mình xuống đất, Tông Cửu lười biếng ngước mắt lên: “Muốn giết thì giết mẹ mày đi, khỏi nói nhảm.”
Đang trong thế bất lợi nhưng không chút sợ hãi, còn to mồm khích bố mày. Người kia dùng ngón tay lạnh như băng niết vành tai cậu, động tác ấn vào động mạch chủ đột nhiên dừng lại.
“Tiếc quá. Tao đổi ý rồi.”