“Vậy coi như làm trộm một lần”
…
Tông Cửu: “…”
Cậu thấy Gia Cát Ám đúng là quân sư quạt mo.
Lẻn vào phòng No.1 trộm hoa, mệt hắn ta nghĩ ra cách này.
Nhưng Gia Cát Ám chỉ thờ ơ liếc cậu, đưa ra đầy đủ lý do, luận cứ rõ ràng.
“Thứ nhất, đạo cụ đặc biệt bên người No.1 hầu như luôn cắm trong túi áo vest của hắn, lần trước cậu nhìn thấy hắn, chắc đóa hoa cũng đang ở vị trí đó.”
Tông Cửu nhớ lại.
Đúng thật, lần trước mặc dù Ác ma đổi thành đồng phục bồi bàn với áo sơ mi trắng và gile đen, hòa mình vào hàng ngũ bartender, nhưng dưới ánh đèn mờ ảo của quầy bar, đóa hoa hồng trên ngực hắn vẫn đẫm sương đêm, chúm chím hé nở.
Lúc đó Tông Cửu còn tưởng đây là sở thích thầm kín của No.1, chứ đâu ngờ đóa hồng đó đã qua tay ba lượt, bị hắn tặng đi rồi lại về tay chính chủ.
“Thứ hai suy ra từ điều thứ nhất, No.1 sẽ không cất nó trong không gian hệ thống.”
“Thứ ba, nội dung mệnh lệnh và hướng phát triển tiếp theo hẳn nằm trong sự kiểm soát của No.1.
Chắc hắn đang chờ cậu đến tìm, giờ nếu cậu không đi đường thường mà đâm xiên rẽ ngoặt, làm trộm một lần, có lẽ còn có thể đánh hắn trở tay không kịp.”
Tông Cửu nói sâu xa, “Anh trả giọt máu kia, cùng lắm thì tôi cho thêm giọt nữa.”
“Nếu cậu đến sớm mười lăm phút, chắc còn có thể lấy lại.”
Gia Cát Ám lắc đầu, “Chậm mười lăm phút, không thể lấy lại giọt máu đó.”
Đầu ngón tay người đàn ông tóc đen búng ra, chiếc chìa khóa vạn năng bay từ trên không vào ngực thanh niên tóc trắng.
“Dù nó chỉ là đạo cụ tiêu hao cấp B nhưng rất hiếm, chỉ có một cái trong vòng lặp vô hạn.
Miễn cậu đủ cẩn thận thì xác suất thành công rất cao.”
Chuyện đã đến nước này thì đâu còn nhiều sự lựa chọn, ít ra vẫn đỡ hơn đến hỏi thẳng Ác ma.
Tông Cửu tặc lưỡi, bực bội cất chìa khóa.
Còn ba ngày mà, nhỡ có làm sao thì nghĩ cách khác.
—-
Sáng hôm sau, Từ Túc mang về một tin tức.
Cậu ta lấy quả táo khô héo từ phía sau ra, “Anh đại! A Tán áo đen bảo còn giữ một trái, kêu em mang tới cho anh nè.”
Sau đó đương nhiên, Tông Cửu gửi quả táo cho hệ thống chủ, nhưng nó từ chối nhận.
[Vật phẩm này là thương phẩm, không phải quà tặng, không đúng với mệnh lệnh.]
Biết ngay.
Chàng trai tóc trắng cau mày thảy quả táo vào tay Từ Túc.
“Cậu cầm về đi, cảm ơn hộ tôi.”
Khoan nói đến việc A Tán áo đen, có bị tơ rối điều khiển rồi cố tình làm vậy hay không.
Thì khi ở phó bản thôn hoang, hai bên dùng điểm sinh tồn để giao dịch, đâu tính là Tông Cửu tặng quà.
Trước đó Tông Cửu hiểu lầm, giờ cậu đã nghĩ ra và xác minh phỏng đoán của mình, chặt đứt một đường lui thôi mà.
Đếm kỹ lại số quả cậu đã cho trong phó bản sơn thôn, hễ được cho thì các thực tập sinh đã ăn hết.
Cuối cùng chỉ dư những quả đã bán, bây giờ ngẫm đúng là quả táo nhãn lồng.
Thế là ngày hôm sau, Tông Cửu vẫn sinh hoạt bình thường, nên làm gì thì làm nấy, thậm chí còn có tâm trạng đi dạo quanh nhà ăn tầng hai, tiện chọn mấy món quần áo mới ở tầng dưới.
Sau khi lên cấp B, những quyền khác không thay đổi nhiều, cơ mà hệ thống chủ vẫn rất xông xênh về mặt sinh hoạt.
Tuy thái độ nhóm thực tập sinh cấp cao rất lạnh lùng nhưng không chủ động chọc cậu, hơn nữa nhiều người mới và người cũ cấp thấp tỏ ý muốn về dưới trướng cậu.
Vì vài biến cố trong trò chơi Quốc vương, các thế lực lớn bắt đầu âm thầm chú ý tới ảo thuật gia.
Nếu người này muốn thành lập thế lực của riêng mình trong cuộc thi thực tập sinh kinh dị, chắc chắn sẽ chia bát canh của các thế lực lớn khác.
Trong nhóm thực tập sinh từ cấp B trở lên, ngoài mấy người cấp S tự do có năng lực, hầu hết những người còn lại đều có tổ chức.
Dù sao phó bản trong vòng lặp vô hạn cực kỳ khó chơi, hành động một mình rất khó sống sót nên phải dựa vào thế lực lớn.
Tuy các tổ chức thống nhất thu hội phí nhưng họ tập trung đào tạo Người sống sót có tiềm lực, đó là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, tăng tỉ lệ sống cho Người sống sót.
Cuộc thi thực tập sinh kinh dị đã diễn ra hai vòng, người cũ cấp B muốn chen vào cấp A, vì cuối cùng chỉ có một trăm suất debut, nếu không ra mắt sẽ bị chôn trong cuộc thi này.
Thật trùng hợp, số suất đó gần như đã được xác định.
Sau khi các thế lực họp bàn với nhau, tất cả đều đạt được thỏa thuận sơ bộ.
Ngay cả người cũ còn không đủ ghế, người mới muốn lên cướp khác gì động chạm vào lợi ích cơ bản?
Nhưng các thế lực hàng đầu vẫn chưa có động tĩnh, ví dụ Dạ tộc vừa gửi lời chiêu mộ tới ảo thuật gia cách đây không lâu, nên hầu hết các thế lực khác cũng án binh bất động.
Còn tại sao đến bây giờ, mới có hành động khó lường như vậy… Tất cả là do mảnh giấy nhỏ mà Tông Cửu phát hiện trong phòng.
Thực tập sinh cấp cao có đặc quyền biết trước manh mối của phó bản tiếp theo, cấp B là trụ cột vững vàng của ba cấp trên, đương nhiên cũng có quyền này.
Trên tờ giấy chỉ viết bốn chữ: Phó bản tập thể.
Tông Cửu chợt nhận ra.
Nghe nói phó bản biểu diễn cá nhân đầu tiên chia ra hàng nghìn địa điểm.
Phó bản thứ hai cũng chia mấy trăm khu.
Giờ đến lượt phó bản thứ ba, hệ thống chủ ném từng cấp vào phó bản tập thể.
Có gần một nghìn thực tập sinh cấp B.
Nếu ném số lượng đông đảo này vào phó bản tập thể, chắc chắn độ khó khỏi phải bàn.
Mà vì nguyên nhân số lượng, cấp càng thấp càng nhiều người, độ khó sẽ càng lớn.
Hèn gì Gia Cát Ám bảo cậu tốt nhất phải tăng lên cấp B trước khi vào phó bản tiếp theo, nghĩ vậy, e là phó bản cho thực tập sinh cấp C sẽ rất nguy hiểm.
Lần này hệ thống chủ muốn chơi thật rồi, sàng lọc số lượng khủng.
Sau đêm ngày thứ hai, Tông Cửu mới thong thả đến quán bar ngoài trời.
Cũng đành thôi, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị gạch sổ ngay, không chút nương tay, không muốn cũng phải ‘ra đi’.
Cậu cố ý chọn vị trí quầy bar lần trước, lại gọi một ly Whisky.
Sau khi bartender xoay người lại, Tông Cửu tiếc nuối phát hiện anh ta chỉ là một NPC hệ thống bình thường.
“Cảm ơn.”
Rượu lần này kém hơn lần trước nhiều.
Thợ pha chế được đào tạo bởi hệ thống sản xuất dây chuyền, lại kém tay nghề của No.1.
Tông Cửu lẳng lặng nhìn rượu màu nâu trong veo bị ánh sáng chiết xạ trong tay, đột nhiên nâng ly rượu uống cạn.
Chàng trai ngước cổ lên, đường cong mảnh mai như phản quang dưới ánh đèn mờ ảo.
Rượu lạnh trượt xuống môi mỏng chảy vào thực quản, trôi vào dạ dày, nóng như lửa bén.
Những ai thấy cảnh này đều hoa mắt mê mẩn.
Tiếc là chẳng rõ có phải vì say hay không, thanh niên tóc trắng uống xong lập tức xoay người rời khỏi quán bar ngoài trời, để lại nhóm thực tập sinh nói chuyện phiếm.
“Chúng mày nghe tin sốt dẻo về ảo thuật gia hai hôm nay chưa?”
“Nghe rồi, thật ra nếu cậu ta thành lập thế lực thì tao cũng hứng thú.”
“Chả biết cậu ta đã hoàn thành mệnh lệnh ván cuối, trong trò Quốc vương lần trước chưa.”
“Chắc là rồi, mệnh lệnh đơn giản thế kia, tìm đứa bạn lấy đồ nộp hệ thống là xong.”
Gió đêm mang những lời bàn tán bay xa…
Tông Cửu, chàng trai đã ra về trong mắt mọi người, thực ra đi đội tóc giả đeo kính râm làm trộm: “…”
Các thực tập sinh ở quán bar, chẳng mấy chú ý tới người mặc quần áo kỳ lạ này.
Đa số thực tập sinh đều ưa ăn mặc kỳ lạ, thậm chí có người thích diện trang phục búp bê.
Kiểu cách ăn mặc của cấp S cũng đa dạng từ cổ đại đến hiện đại, phong cách lịch sử nhiều quốc gia khác nhau.
Do tóc trắng mắt hồng của Tông Cửu quá bắt mắt, chứ không cậu cải trang làm qué gì.
Hôm nay, Tông Cửu đến tầng một ký túc xá thực tập sinh là để mua tóc giả và quần áo.
Cậu cẩn thận tránh tai mắt của người khác, vờ lơ đãng đi sát vào tường.
Vừa nãy Tông Cửu cố ý đến quán bar, thực ra là để lại một lá bài cho bartender.
“Nói với No.1 hộ tôi, mười hai giờ đêm, tôi chờ hắn ở quán bar.”
Nếu có việc gấp cần tìm thực tập sinh, họ có thể dùng cách nhờ hệ thống chủ báo tin, dù sao nhiều thực tập sinh trở về từ phó bản thì không ra ngoài, tiêu biểu là Gia Cát Ám.
Ác ma biết Tông Cửu muốn đi tìm mình, khả năng cao hắn sẽ đến chỗ hẹn.
Nhưng chắc hắn sẽ không ngờ Tông Cửu lại chọn cách lẻn vào hang cọp.
Kế hoạch nghe vẻ đơn giản nhưng vẫn có phần thắng, chủ yếu phụ thuộc vào vận may.
Tông Cửu lặng lẽ ngồi xổm bên góc tường, nhìn kim phút càng lúc càng gần mười hai giờ.
Lúc mười một giờ năm mươi, cậu nhìn xuyên qua loạt ánh đèn mờ ảo trên quầy bar, thấy một bóng người lờ mờ cạnh quầy.
Thời tới rồi!
Tông Cửu cầm chìa khóa, ngay khi đầu chìa khóa chạm vào cửa, nó lập tức biến mất như nước hòa vào sữa.
[Đạo cụ cấp B: Chìa khóa vạn năng, đã sử dụng.]
Cánh cửa nặng trịch bất ngờ mở ra, để lộ khe hở sâu hút.
Lợi dụng bóng tối, Tông Cửu lách vào rồi lặng lẽ đóng cửa.
Tia sáng cuối cùng bị tắt đi, căn phòng lớn không tưởng lại chìm vào yên lặng.
Không gian rất tối, tối đến độ giơ tay chẳng rõ năm ngón.
Trong phòng không có nguồn sáng, rèm cửa dày cộp và thảm treo tường che khuất ánh trăng.
Nếu ký túc xá của Gia Cát Ám theo phong cách tối giản với tone màu đen, xám và trắng, thì phòng của No.1 lại vô cùng lạnh lẽo và u ám.
Tượng Đức Mẹ khóc đứng bên trái cửa phòng, mọi ngóc ngách đều tràn ngập yếu tố nguy cơ.
Cậu chỉ có mười phút.
Nếu Ác ma thấy cậu lâu vậy chưa đến chỗ hẹn, chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra vấn đề.
Hên là vận may của Tông Cửu rất khá.
Trong căn phòng rộng như này, cậu mới tìm ba phút đã thấy mục tiêu của mình.
Một bộ vest đen treo trên kệ cách đó không xa, trong túi cắm nhành hồng đỏ tươi, nụ hoa e ấp chớm nở trên phông nền tối tăm.
Ánh mắt Tông Cửu sáng lên, bước nhanh về phía trước, nhưng đang đi lại phát hiện ra vấn đề.
Trong khung cảnh tối tăm tĩnh lặng, cậu nghe tiếng nước chảy rất khẽ.
Con người thường cởi quần áo lúc nào?
Câu trả lời nằm ngay trước mắt.
___________
Tác giả có lời muốn nói:
No.1: Anh đặt bông hồng ở đây coi có câu được bé nào hông.
Chíp chíp: Cút mọe mày đi!.
Danh Sách Chương: