Ta sợ đến mức nắm chặt đai lưng, liên tục cầu xin: "Muội phu, sao có thể đổ chuyện này lên đầu ta được chứ?"
Đôi mắt của hắn như hai giọt chu sa đỏ thắm, tựa như m.á.u, giọng điệu không chút cảm xúc: "Trưởng tỷ như mẹ, oan có đầu, nợ có chủ."
"Ngươi muốn tự mình đi, hay để ta phải lôi ngươi đi?"
Thật kích thích, chẳng phải đây chính là loại tình tiết cưỡng đoạt trong truyện kể hay sao?
Đấu với hắn như trứng chọi đá, ta định bước xuống giường thì phát hiện chiếc quần bông duy nhất trong nhà đã bị muội muội mặc đi mất, chỉ đành nằm lại trên giường, thở dài: “Thôi, trời lạnh thế này, chi bằng khỏi phải động đậy nữa.”
"Ngươi muốn đoạt thì cứ đoạt đi, nhanh lên, tranh thủ chăn vẫn còn ấm..."