[1] Năm ấy, Phó Ngôn Chân là một hotboy nổi nhất trường khiến bao cô gái thẹn thùng đỏ mặt khi nhắc đến tên.
Anh có một gương mặt say đắm lòng người, tính tình ương bướng ngang ngạnh, chẳng thiếu sự ái mộ của những người xung quanh, nhưng hiếm ai có thể lọt vào cặp mắt lạnh lùng ấy.
Ngày đó trời trong nắng ấm nhưng lòng cô lại thấy lạnh buốt từng cơn.
Cô thấy anh dựa vào bức tường xám, nét mặt ngạo mạn nói với mọi người:
“Tăng Như Sơ à.”
“Sao tao có thể thích con mọt sách đó được.”
[2] Nhiều năm trôi qua. Trong buổi họp lớp, cô dẫn theo một người đàn ông xa lạ, giới thiệu với mọi người: “Đây là bạn trai tớ.”
Người đàn ông ngồi đối diện cô đột nhiên vỗ đùi chua chát, dáng vẻ kiêu ngạo sụp đổ trong nháy mắt.
[3] Cô nghĩ rằng: Anh là một dấu ấn trong thời thanh xuân oanh liệt của em, nhưng cuối cùng lại chỉ là một người khách ngang qua vội vã trong cuộc đời.
Anh lại nói: Em là sự hiện diện bất diệt trong lòng tôi.
— Trích đoạn —
Ngày khai giảng, tất cả học sinh phải lên bục giới thiệu bản thân.
Phó Ngôn Chân cầm nửa viên phấn, viết tên mình lên tấm bảng đen.
Lúc xoay người, cơn gió nhẹ phớt qua gương mặt cậu, đám con gái trong lớp đỏ mặt hết một lượt.
Ngoài cửa có một cây nấm nhỏ chầm chậm đến muộn, trên mặt mang theo vẻ áy náy: “Em xin…xin lỗi thầy ạ, em đi muộn.”
Phó Ngôn Chân vân vê bụi phấn trên đầu ngón tay, bâng quơ hỏi: “Em tên là gì?”
“Tăng…Tăng Như Sơ ạ.”
“Ồ, bạn Tăng…Tăng Như Sơ.” Cậu cố ý nói lắp theo cô: “Em đã từng thấy thầy giáo nào đẹp trai như này chưa?”
“…”
Cả lớp bật cười như pháo rang.
* Ngoài mềm trong cứng x Lưu manh đẹp trai bụng dạ đen tối
* Cả hai đều là tình đầu và tình cuối
* Nửa trước thanh xuân, nửa sau trưởng thành