Edit: Thập nhân thập sắc
Thể loại: đam mỹ, cổ đại. HE.
Thật sự mà nói nếu không phải hẳng ngày đối mặt với bọn quan quân quyền quý, mặc thì cười nói nhưng toàn đang nghĩ âm mưu hãm hại lẫn nhau thì có thể xem làm trặng nguyên là rất tốt, thật sự tốt.
Lâm Duệ Hi đã là trạng nguyên thì không khỏi phải tham gia yến tiệc, nhưng hắn ghét nhất chính là tham gia những yến hội rỗng tuếch, sặc mùi giả tạo này, tìm đại một cớ, sớm rút lui…
Nhưng còn chưa đi ra đến đại môn, một thân ảnh đột ngột xuất hiện chặn đường. Đồng thời một thứ gì đó bất thình lình áp lên môi…
Này này này…cái thứ mềm mềm ẩm ướt lại làm loạn không ngừng này là cái gì?! Nhìn cũng không thèm nhìn, hắn dứt khoát vung ra một quyền!
Nhìn rõ gương mặt của cái tên đáng chết kia, hắn thề….gã kia, tốt nhất đừng bao giờ để hắn thấy mặt!!
Nhưng lão Thiên sao cứ hết lần này tới lần khác “chơi” hắn? Tên sắc lang hỗn đản kia cư nhiên lại chính là đệ đệ mà hoàng thượng coi trọng nhất – Ngũ vương gia
Hoàng thượng lại còn muốn mình cùng hắn hợp tác viết thi tập (làm thơ)? Thế này chẳng phải muốn mình cùng hắn sớm chiều tương đối (khắc khẩu, cãi nhau)? Thật là xui xẻo mà ~~~
——-
Tiểu trạng nguyên gia kia hình như đối với mình rất là có thành kiến a ~~~
Lôi Hạo Tường bất đắc dĩ phát hiện, chính bản thân bất quá chỉ là khi say rượu lỡ hôn hắn một cái thôi…
Được rồi được rồi, nhìn hắn biểu tình khả ái thế kia, Lôi Hạo Tường quyết định, đối với hành vi bất cẩn của mình, sẽ… CHỊU TRÁCH NHIỆM tới cùng!!