Chỉ là khi tuyển tú gần kề, mọi người háo hức, Chân Huyên chỉ nghĩ làm cách nào để trượt tuyển.
Phụ mẫu của nàng cũng cho rằng nàng vốn được nuông chiều, sao lại phải vào hậu cung, suốt ngày khom lưng uốn gối? Thiếu nữ một bụng tài hoa, sao phải dùng để đi ganh đua cao thấp?
Chốn vàng son nhung lụa kia dĩ nhiên tốt, nhưng trói buộc người, tự do xa vời không thể chạm, Chân Huyên vốn cũng không hề ảo tưởng.
Nàng cùng cha mẹ đều chung ý nghĩ, chỉ mong gả cho một vị lang quân như ý, một lòng môt dạ với nàng là tốt rồi.