• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Thanh Hoành nhìn vành tai đỏ ửng của anh, rút tay ra khỏi tay anh:

- Đừng như vậy, người ta đang nhìn em bằng ánh mắt cảm thông kia kìa.

Cửu Thiều quay lại nhìn cô từ đầu đến chân:

- Cuộc đời bất hạnh của em sắp bắt đầu, em có muốn để lại lời trăng trối nào không?

Thanh Hoành đảo mắt:

- Anh có muốn hiểu em hơn nữa không?

- Anh không cần phải tìm hiểu em thêm nữa đâu, tiểu thư đầu óc đơn giản ạ.

- Người ta bảo tính cách của một người chịu ảnh hưởng sâu sắc từ nơi người đó sinh ra và lớn lên, anh có muốn đến đó tham quan không?

(Download trực tiếp tại )

Kỳ thực, đã gần bốn năm cô không về thăm nơi này.

Kể từ vụ nổ năm ấy.

Thanh Hoành bấm nút khóa gara ô tô bằng điều khiển từ xa, cánh cửa mở ra và vang lên âm thanh rùng rùng, ầm ì của kim loại. Cô nhón bước lên bậc thềm, rút chìa khóa cửa chính. Căn nhà đượm mùi bụi bặm, hoàn toàn yên ắng, vắng lặng, nhưng không nhuốm bầu không khí chết chóc như trước kia. Cô biết đó là do tâm trạng và tâm tình của cô đã thay đổi.

Cô đi cả giày vào trong nhà, kéo rèm cửa sổ, những hạt bụi nhỏ nhảy múa trong nắng.

Cô đi một vòng quanh nhà, rút trong két sắt ra bức tranh đã được chụp bảo vệ:

- Theo anh, có nên treo biển rao bán căn nhà này không? Trước đây, em không dám bước chân vào vì nơi này lưu giữ quá nhiều kỷ niệm.

Cửu Thiều điềm nhiên đáp:

- Em muốn bán thì cứ bán, nhưng anh phải nhắc nhở em, em nên bán trước khi chúng ta đăng ký kết hôn, nếu không, căn nhà sẽ trở thành tài sản sau hôn nhân đó.

- Hả, anh thật là… - Thanh Hoành kéo tay anh. - Lên đây đi, phòng của em ở tầng trên, anh có muốn tham quan không?

Anh không rút tay ra, mà chỉ bổ sung thêm một câu:

- Đối với loại người như anh, em sẽ không biết anh nghĩ gì đâu. Nếu một ngày kia anh không còn yêu em nữa, em không thể biết anh sẽ làm gì với em, có khi kết cục của em sẽ thê thảm hơn bất cứ ai… Đây là những lời từ chính miệng em nói ra.

Đúng là cô đã nói như thế, nhưng cô không ngờ anh thù dai như vậy. Cô thở dài:

- Thì cũng có lúc em lỡ lời chứ.

- Nhưng anh không cảm thấy lúc đó em “lỡ lời”.

Cô bực bội:

- Thế theo anh xuất phát từ nguyên nhân gì?

- Đó là những lời ttừ tâm can của em, đừng phủ nhận. - Ánh mắt Cửu Thiều lộ rõ ý cười. - Em biết lúc đó anh đau lòng thế nào không?

- Đau lòng không hợp với cá tính của anh đâu, thật đấy.

Cô vừa dứt lời liền bị anh túm cổ, nhưng vì động tác của anh rất nhẹ, nên không khiến cô sợ hãi.

- Dừng lại, dừng lại, em có thể nói nốt lời trăng trối mà lúc trước chưa nói xong không?

- Xin mời, khách sáo như thế không giống em chút nào.

- Hãy cho em một cơ hội nữa! Em tình nguyện dùng cả cuộc đời để chuộc tội! - Cô cao giọng thề thốt. - Hãy niệm tình bấy lâu nay em vẫn một lòng yêu anh!

Bàn tay anh khẽ run lên, anh lập tức nhìn đi chỗ khác. Sau đó, anh quay người đi, có lẽ vì không dám nhìn vào mắt cô.

- Đi nào, em còn định ở lại đây bao lâu nữa?

Anh đang bối rối, ngượng ngùng. Nhưng cô vẫn là người thích đùa, làm sao có thể buông tha anh được.

- Chờ đã, em muốn đem bức tranh này đi.

Cửu Thiều khinh khỉnh nhìn cô:

- Em bảo căn nhà này chứa đựng những hồi ức mà em không dám nhớ lại nên mới muốn rao bán nó kia mà.

- Đúng vậy.

- Lẽ nào bức tranh này không thuộc những hồi ức đó?

- Anh đùa à, anh có biết bức tranh này do ai vẽ không? Triệu Vô Cực đấy!

Cô ngừng lại một lát, thấy anh không tỏ ra bất ngờ như cô mong muốn.

- Anh có biết Triệu Vô Cực là ai không?

- … Biết.

- Thế thì đúng rồi, nên em phải giữ nó lại làm bảo bối gia truyền, truyền lại cho đời sau.

- Điều này chứng tỏ giá trị của bức tranh vượt xa những ký ức đẹp đẽ của em.

Thanh Hoành nghiêm túc nói:

- Sao anh lại nói vậy, em yêu anh là thế, em cũng phải tính toán cho cuộc sống sau này của chúng ta chứ.

Cửu Thiều suýt nữa vấp cầu thang.

- Thôi đi! Cho dù em không bán nó thì anh vẫn đủ khả năng nuôi em.

Cô quay đầu nhìn lại, gia đình trong quá khứ của cô xa dần xa dần, những kỷ niệm đẹp đẽ mà cô không dám nhớ lại cũng xa dần xa dần. Đi được một đoạn khá xa cô mới nhận ra họ đã đi sai hướng.

- Anh định đi đâu thế?

- Đem em đi bán.

- … Hả?

- Đi ký hợp đồng bán thân của em.

Thanh Hoành bám chặt vào tay vịn cửa xe.

- Anh hãy quay xe lại ở ngã tư trước mặt, em không đi! Nếu anh cố ép em, em sẽ nhảy xe đấy.

Cửu Thiều chẳng thèm nhìn cô, lạnh lùng đáp:

- Cứ việc. - Sau đó, anh còn bồi thêm một câu. - Gan con muỗi mà đòi liều.

Thanh Hoành ấm ức:

- Em đã bảo không đi là không đi, đừng tưởng em sợ anh!

Ngay sau đó, cô trông thấy công trình kiến trúc quen thuộc hiện ra ở phía trước. - Ủy ban nhân dân thành phố.

Thanh Hoành nhắm chặt mắt lại trong niềm tuyệt vọng:

- Có thể thư thư thêm vài ngày nữa không?

- Em mắc bệnh trì hoãn à? Đã đến cổng rồi thì vào làm thủ tục luôn đi. Xuống xe!

- Ít nhất anh phải cho em thời gian để chuẩn bị tâm lý chứ.

Cửu Thiều mặc kệ cô, anh mở cửa, xuống xe, rồi vòng sang bên ghế phụ, lôi cô xuống:

- Anh rất nghi ngờ cái gọi là chuẩn bị tâm lý của em, chưa biết chừng vài ba năm ấy chứ. Chi bằng anh quyết định thay em là hơn.

- Nhưng em…

- Em sợ gì chứ? - Cửu Thiều nhìn xoáy vào mắt cô. - Em làm ra bao nhiêu chuyện với anh như thế, không định chịu trách nhiệm à?

- Em chịu trách nhiệm? Vì sao anh không chịu trách nhiệm?

- Bây giờ anh sẽ chịu trách nhiệm, đi thôi.

Cô bị anh “áp giải” vào Ủy ban nhân dân thành phố. Cầm tờ đơn đăng ký, cô điền được vài ô thì buông bút, anh hết kiên nhẫn, giằng lấy tờ giấy, tự điền các mục giúp cô, sau đó anh chỉ vào chỗ ký tên:

- Ký tên vào đây.

- Chị có kết hôn tự nguyện không?

Cán bộ của Ủy ban thấy cặp đôi này thật lạ lùng, rõ ràng họ rất xứng đôi, nhưng không hiểu sao thái độ thì thật kỳ quặc, vì thế, trách nhiệm của họ phải hỏi cho rõ ràng.

- Tôi… hơi sợ hôn nhân, theo anh làm thế nào để khắc phục nỗi sợ này?

- Đang yên đang lành sao lại sợ hôn nhân?

Cửu Thiều trả lời thay cô:

- Vì trước đây từng có anh chàng đính hôn với cô ấy, nhưng đã bỏ chạy trước ngày đăng ký kết hôn.

- Ồ, chả trách chị lo sợ như vậy, nhưng chị đừng lo, anh chị đến đây để nhận giấy chứng nhận kết hôn kia mà! Chỉ cần cầm trên tay chứng nhận kết hôn, luật pháp sẽ bảo vệ quan hệ hôn nhân của chị.

Thanh Hoành ngoảnh mặt sang bên, nghiến răng:

- Tiêu Cửu Thiều, đừng bịa đặt, hủy hoại danh tiết của em.

Thủ tục xong xuôi, cầm tờ giấy chứng nhận trên tay, cô thấy nặng như đeo đá. Trong bức ảnh chụp vào giấy chứng hôn, họ ngồi sát bên nhau, rất có tướng vợ chồng. Thanh Hoành thở vắn than dài, vậy là cô đã trở thành phụ nữ có gia đình, cuộc sống độc thân của cô từ đây một đi không trở lại, thậm chí không có cả bước đệm cho cô thích nghi dần dần.

Sau khi làm xong thủ tục thì việc tiếp theo là đặt khách sạn tổ chức tiệc cưới.

Bà Trác Ninh vỗ ngực mà rằng, mọi việc cứ để bà lo liệu, họ không cần phải bận tâm.

Thanh Hoành không mấy yên tâm về thẩm mỹ của bà, cô lo với tính cách “kịch, tuồng” của bà, chưa biết chừng lại nghĩ ra sự sắp xếp kỳ quặc gì cũng nên. Nhưng vì cô quá bận rộn nên cũng không có thời gian để ý đến chuyện ấy.

Nửa cuối năm đó, cô được cử sang Đức giao lưu học tập, lại xin được thị thực một cách thuận lợi, vì thế cô vui vẻ đặt chân lên máy bay sang Đức.

Cuối tuần đầu tiên ở Đức, cô bị giáo sư giam hãm trong phòng thí nghiệm cùng với các sinh viên đủ mọi sắc tộc đến từ khắp nơi trên thế giới.

Thực ra tinh thần tự giác học tập của cô rất tốt, không giống đám sinh viên quốc tế phải bị giam cầm trong phòng mới chịu giao nộp những bản luận văn đạt chuẩn. Huống hồ cô chỉ sang đây để giao lưu, cô không bắt buộc phải nộp luận văn như những người khác.

Mãi mới chờ được đến giờ ăn trưa, cô quyết định bộc bạch suy nghĩ của mình với giáo sư bằng tiếng Anh lẫn thứ tiếng Đức bập bõm, nhưng câu trả lời cuối cùng là: không, cô không phải ngoại lệ.

Cô chán nản về vị trí, mạng internet bị cắt, không có việc gì để làm, cô đành nghịch di động. Sao khi tiêu tốn không biết bao nhiêu cước roaming quốc tế(*), cô quyết định viết lên Weibo một câu đầu bực dọc.

(*) Cước chuyển vùng quốc tế.

Nhã Ca lập tức bấm nút “like” dòng tâm trạng đẫm lệ của cô, và còn viết bình luận bằng một tràng dài các biểu tượng mặt cười.

Cô phẫn nộ:

- Cười gì mà cười, không biết thương người ta gì cả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK