• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Cửu Thiều mỉm cười, nhưng không tiếp lời.

Thanh Hoành cắm điện vào ấm siêu tốc, rồi quay ra, ngồi xuống cạnh Cửu Thiều.

Hình Mẫn liếc nhìn cô, hỏi một câu không hề liên quan:

- Hai người đang tìm hiểu nhau? Chuyện này bắt đầu từ khi nào?

- Từ sau vụ án cắt rời thi thể.

Thanh Hoành đáp.

Hình Mẫn bật cười:

- Thì ra tôi chính là người mai mối của cô cậu, khi nào tổ chức đám cưới nhớ mời tôi làm chủ hôn.

- Tất nhiên!

Cửu Thiều đổi đề tài bằng một câu ngắn gọn:

- Vụ đó có tiến triển gì sao anh?

Hình Mẫn gật đầu, rút di động trong túi, chỉnh âm lượng.

- Nói suông chỉ lãng phí thời gian, cậu nghe cái này thì sẽ hiểu.

Đoạn băng ghi âm ấy có rất nhiều tạp âm, sau khúc dạo đầu toàn những tiếng rè rè hỗn loạn thì bắt đầu có tiếng người nói: “Tôi là Ám Hoa, mục đính hành động lần này là dụ bằng được các cán bộ nòng cốt, đội quân tinh anh của phía cảnh sát lên du thuyền Đông Thái Bình Dương và tiêu diệt toàn bộ. Nhiệm vụ sắp hoàn thành. Mười phút nữa, kíp nổ đã gài sẵn trên con tàu sẽ được khởi động, đội điều tra và du khách sẽ biến mất hoàn toàn…”

Đoạn tiếp theo lại là những tạp âm rất khó nghe.

Thanh Hoành nhìn trộm Cửu Thiều, anh vẫn ngồi thẳng, cơ mặt căng cứng, dường như anh đang cắn chặt răng, mỗi đường gân thớ thịt dưới lớp áo sơ mi của anh như được nạp sẵn một nguồn sức mạnh kinh người, có thể phát đòn tấn công đối thủ bất cứ lúc nào.

Hình Mẫn tắt đoạn băng ghi âm, bỏ di động vào túi áo:

- Tôi sao lại đoạn băng này từ thiết bị ghi âm trên du thuyền. Nhân viên kỹ thuật chỉ khôi phục được bấy nhiêu, nhưng cũng khá rõ ràng.

Ông nhìn Cửu Thiều, dường như rất hài lòng với biểu cảm của anh lúc này.

- Lần đầu thấy cậu tỏ ra như vậy, thiết nghĩ tôi không cần giải thích thêm nữa. Chắc chắn cậu đã biết người đó là ai.

Ấm siêu tốc sôi sung sục, Thanh Hoành đứng dậy đi pha trà. Thành phố Nam không sản xuất được loại trà nào ngon nổi tiếng, trong khách sạn chỉ có trà xanh đóng gói trong hộp nhỏ. Cô bóc hộp trà đắt nhất, pha mời Hình Mẫn.

Hình Mẫn nhấp một ngụm, hỏi cô:

- Cô biết người trong đoạn băng ghi âm lúc nãy là ai không?

- Có quá nhiều tạp âm, tôi không nghe ra.

Hình Mẫn lại nói:

- Để tôi gợi ý nhé, tối hôm qua lệnh theo dõi Cửu Thiều đã bị hủy bỏ. Kết quả điều tra mới có cách đây một tiếng, trước khi hai người về khách sạn.

Thanh Hoành bất giác nhớ lại, tối hôm qua, họ ăn tối cùng nhau ngoài bờ biển, anh nổi hứng chơi đàn vĩ cầm tặng cô. Và đúng lúc anh chơi đến bản âm láy ma quỷ thì dây đàn bị đứt.

Cửu Thiều cắt ngang vế câu còn lại mà Hình Mẫn định nói (Thường ngày, tuy rất lạnh lùng nhưng anh luôn tỏ ra lịch sự, nhã nhặn, chưa bao giờ ngắt lời người khác như thế này):

- Anh đừng hỏi nữa, ở đây không phải Sở cảnh sát, không phải ai cũng có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của anh. Người trong đoạn băng ghi âm đó là giám đốc Lăng.

Thanh Hoành bàng hoàng, nước nóng trong ấm trào ra tay, bàn tay cô tấy đỏ. Cửu Thiều lập tức đứng lên, kéo cô vào nhà vệ sinh xả nước lạnh.

Anh khẽ trách:

- Sao em bất cẩn thế?

Thanh Hoành ngẩng nhìn anh, cô thấy trong đôi mắt tinh anh, tuyệt đẹp của anh vằn lên những tia máu. Ánh sáng màu vàng ấm của bóng đèn nhà vệ sinh cũng không thể xua đi vẻ hoang mang trên gương mặt anh.

Cô nhớ lại lần đầu cô gặp giám đốc Lăng sau vụ nổ năm ấy, và câu nói cuối cùng ông nói với cô lúc ở trên tàu: “Chú sẽ cho cháu câu trả lời xứng đáng.” Cô vẫn không từ bỏ quan điểm của mình về ông:

- Em không tin giám đốc Lăng là Ám Hoa.

- Anh cũng không tin. - Anh nói nhanh. - Nhưng lý do?

Căn phòng chìm trong im lặng, dường như chỉ có loài yêu tinh tà ác đang nhảy tưng tưng trước mặt họ, lung lạc niềm tin của họ bằng sự thôi thúc ma quái: Hãy tin đi, tin đi, sự thật rành rành, chứng cứ rõ ràng, nào, hãy cùng nhau xuống địa ngục!

- Em không tin, theo như những gì em hiểu về giám đốc Lăng, ừm, mặc dù thực ra em không hiểu nhiều về chú ấy… nhưng anh thử nghĩ xem, nếu Ám Hoa là giám đốc Lăng, vậy kẻ nào đã gửi thư điện tử cho tất cả mọi người trong Sở cánh sát? Nếu Ám Hoa muốn lợi dụng thân phận của giám đốc Lăng để đánh lừa mọi người rằng hắn đã chết, thì vì sao hết lần này đến lần khác hắn đều xuất hiện đột ngột và nhắc nhở chúng ta về sự tồn tại của hắn?

Thanh Hoành cảm thấy mình đang rất bối rối và xúc động.

Một lúc sau, Cửu Thiều khóa vòi nước, anh xoay người lại và bất ngờ ôm chặt lấy cô:

- Em nói đúng, cậu ấy không phải hắn.

Cái ôm rất ngắn ngủi, anh nhanh chóng cầm tay cô đi ra ngoài phòng khách. Lúc này tinh thần của anh trở nên thư thái hơn nhiều. Anh bình thản ngồi xuống ghế, đối diện với Hình Mẫn, hỏi:

- Tìm thấy hộp đen của tàu Đông Thái Bình Dương chưa anh?

Hình Mẫn tỏ ra khá bất ngờ trước biểu cảm của anh lúc này. Ông chăm chú quan sát anh một hồi, đáp:

- Vẫn chưa.

- Vậy hãy tiếp tục tìm kiếm, chúng ta sẽ có kết luận sau cùng khi tìm thấy chiếc hộp. Cho dù đoạn ghi âm này được ghi lại bởi bút ghi âm khắc mã số của giám đốc Lăng thì cũng chỉ có thể coi nó là chứng cứ gián tiếp.

Hình Mẫn tỏ ra rất bất ngờ:

- Chứng cứ gián tiếp? Cậu cho rằng như vậy vẫn chưa đủ?

- Nếu tôi nói tôi biết kẻ nào mới thực sự là Ám Hoa, nhưng tôi không có chứng cứ xác thực, chắc chắn anh sẽ không chấp nhận suy đoán của tôi, đúng không?

- Vậy thì hãy cùng chờ xem, tôi dùng cách của tôi, cậu theo cách của cậu, để xem ai là người tóm được Ám Hoa trước.

- Vâng.

Hình Mẫn đứng dậy, ra đến cửa, ông quay đầu lại, nói:

- Tuy tôi vẫn luôn đánh giá cao cậu, nhưng nhược điểm lớn nhất của cậu là sự tự tin thái quá, sớm muộn cũng có ngày cậu phải trả giá vì điều này.

Cửu Thiều đáp lại:

- Tôi sẽ chia sẻ với anh mọi thông tin tôi thu thập được ở chỗ Tô Quỳ.

- À phải rồi, cảm ơn cậu mấy ngày qua đã để lại dấu vết giúp tôi đuổi theo và tìm được cậu.

Nói xong, Hình Mẫn mở cửa bước ra.

Thanh Hoành ngẫm lại đoạn đối thoại sau cùng giữa Hình Mẫn và Cửu Thiều. Mỗi câu họ nói đều chứa đựng rất nhiều thông tin cơ mật. Cô cứ lăn qua lăn lại trên giường, trằn trọc không yên, nhiều lần cô đã định leo lên giường của Cửu Thiều, lay anh dậy.

Anh nói với Hình Mẫn: “Nếu tôi nói tôi biết kẻ nào mới thực sự là Ám Hoa, nhưng tôi không có chứng cứ xác thực, chắc chắn anh sẽ không chấp nhận suy đoán của tôi, đúng không?” Anh hầu như không bao giờ sử dụng những từ ngữ giả định “nếu như”. Vậy, khi nói câu đó phải chăng anh đã biết Ám Hoa là ai? Điều này thật không thể chịu nổi, khi tâm trí cô vẫn rối như canh hẹ thì anh đã có kết luận của riêng mình.

Rất lâu sau cô mới nghe thấy tiếng cựa mình khe khẽ của anh. Không kìm chế nổi nữa, cô lẳng lặng trèo lên giường anh, khẽ hỏi:

- Anh chưa ngủ à?

Anh trả lời, giọng tỉnh bơ:

- Ngủ rồi.

- Ngủ rồi nhưng chưa say.

- … Say rồi.

Thanh Hoành vòng tay ôm eo anh, thổi hơi vào tai anh:

- Đừng ngủ nữa, dậy nói chuyện với em đi.

- Đừng động vào người anh.

Giọng anh không hòa nhã chút nào.

Cô đã quen với việc bị anh từ chối, không cho đi theo rất nhiều lần, nên đã dần luyện cho mình “công phu chai mặt”.

- Thì em không động vào anh nữa, nhưng anh trò chuyện với em một lúc, được không?

Không chịu nổi sự đeo bám của cô, anh đành xoay người lại, đối mặt với cô:

- Em muốn hỏi gì thì hỏi đi, bé cưng hay tò mò!

Cô quyết định bắt đầu từ câu hỏi đơn giản nhất:

- Có thật anh đã nhìn thấy Ngô Y Thanh làm cho Tô Quỳ bị thương?

Những gì anh nói, về mặt logic hoàn toàn kín kẽ, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy không thể có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, lẽ nào anh thật sự đã nhắm mắt ngay trước lúc đèn tắt.

- Anh không thấy.

- Sao?

- Anh bảo anh không nhìn thấy, anh nói dối cô ấy.

- … Được rồi.

Thanh Hoành bất giác cảm thấy buồn thay cho Tô Quỳ, thật hổ danh người phụ nữ học cao hiểu sâu, giao thiệp rộng rãi, khôn ngoan khéo léo, chỉ một câu nói đã sập bẫy của Cửu Thiều.

- Anh nói như thật ấy, thì ra chỉ là suy đoán?

- Anh chưa bao giờ suy đoán suông. - Cửu Thiều đáp. - Em không nhận thấy vị trí của em, Thẩm Dật, Tô Quỳ và Ngô Y Thanh khi ấy vừa khéo sao? Nhưng nếu muốn gây sát thương cho Tô Quỳ, thì vị trí lý tưởng nhất tuyệt đối không phải của Thẩm Dật, huống hồ anh ta còn là người thuận tay trái. Trên gấu váy của Tô Quỳ có dấu vết của bột dạ quang, vì thế cô ta mới chẳng khác nào một vật phát sáng trong đêm. Những người có thể gây sát thương cô ta chỉ có thể là Thẩm Dật hoặc Ngô Y Thanh, mà Thẩm Dật đã được loại trừ, vậy thì chỉ còn người kia thôi.

- Câu hỏi thứ hai, Ám Hoa là ai?

Thanh Hoành rất bất ngờ khi thấy anh hoàn toàn im lặng.

Cô đành tiếp tục dò hỏi:

- Lúc nãy anh nói với đội trưởng: Nếu tôi nói tôi biết kẻ nào mới thực sự là Ám Hoa, nhưng tôi không có chứng cứ xác thực, ý nghĩa sâu xa của câu nói này là, từ lâu anh đã biết Ám Hoa là ai?

Anh trả lời dứt khoát:

- Rất khó để giải thích cho em hiểu. Thứ nhất, rất có thể suy đoán của anh là sai, nhưng sau khi nghe những gì anh nói em sẽ chú ý đến người đó, bất kể người đó làm gì em cũng sẽ nghĩ theo hướng xấu vì có sẵn định kiến. Thứ hai, đôi lúc không cho em biết là vì muốn bảo vệ em. Biết nhiều quá cũng không tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK