Bởi vì bản thân Thẩm Trường Hà bình thường luôn làm việc ở trấn nhỏ Dương Hà, vì thế anh sống luôn sống ở đó, còn nhà anh sinh sống trong thành phố. Thỉnh thoảng anh có việc vào đây, thì sẽ quay về nhà để xem.
Thịnh Thư Hành nói: "Được rồi, tôi cũng về đây!"
Anh nhìn thoáng qua Lộ Kiêu Dương, "Lần sau gặp, có cơ hội thì để Thẩm tổng đưa cô đến phòng làm việc của tôi chơi."
Hai mắt Lộ Kiêu Dương sáng lên, không nghĩ tới sẽ nhận được lời mời của Thịnh Thư Hành, "Thật sao?"
"Sao có thể là giả?" Thịnh Thư Hành nói: "Chỉ sợ Lộ gia không chịu nể mặt."
"T thần, anh lại đùa giỡn em."
Lộ Kiêu Dương nhìn anh, cảm giác hôm nay mình như là nằm mơ.
Hôm nay có thể cùng nhau ăn một bữa cơm với Thịnh tổng, về sau còn có thể đi đến phòng làm việc của anh chơi.
Mặc dù là nói đùa, nhưng cô cũng có thể mong đợi thử xem.
Thẩm Trường Hà nhìn thoáng qua vẻ mặt vui vẻ của Lộ Kiêu Dương, nhếch khóe miệng lên.
Người phục vụ đã lái xe của Thịnh Thư Hành tới, anh theo chân bọn họ nói lời tạm biệt xong, liền lên xe.
Lộ Kiêu Dương và Thẩm Trường Hà trở lại và lên xe.
Cô nhìn Thẩm Trường Hà, nhớ tới lời anh vừa nói với Thịnh Thư Hành, nói: "Anh muốn đi thăm A Ly?"
Giọng nói của cô tràn đầy mong chờ, Thẩm Trường Hà hỏi: "Muốn đi?"
Lộ Kiêu Dương do dự nói: "Có chút muốn, lại có chút không muốn."
"Vì sao?" Đây là kiểu trả lời gì đây?
Thẩm Trường Hà không hiểu.
Lộ Kiêu Dương nói: "Không phải là mẹ anh cũng ở đó sao? Nếu tôi đi về, có phải sẽ bị mắng hay không."
Lần trước ở bệnh viện, Lộ Kiêu Dương nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, luôn cảm thấy mẹ của Thẩm Trường Hà rất hung dữ.
Cô nhìn thoáng qua Thẩm Trường Hà, xua tay nói: "Không phải tôi nói mẹ anh không tốt! Trước đó tôi có gặp qua bà ấy một lần, bà ấy rất không thích tôi. Tôi sợ đến lúc tôi đi tới đó, tuy da mặt tôi cũng rất dày, nhưng lỡ như bà ấy không muốn gặp tôi thì làm sao bây giờ?"
Tần Phong cũng lên xe, nhìn thoáng qua Thẩm Trường Hà, nói: "Thẩm tiên sinh, nếu không chúng ta đưa phu nhân trở về trước đi ạ."
Mẹ của Thẩm Trường Hà bên kia, quả thực rất không dễ đối phó.
Lần trước anh nhờ người đến đón A Ly về, mẹ Thẩm biết Lộ Kiêu Dương còn ở đó, nên không hề đồng ý.
Bây giờ nếu Thẩm Trường Hà một mình trở về thì không sao, đột nhiên mang theo Lộ Kiêu Dương, vậy khẳng định rất không tốt.
Lộ Kiêu Dương gật đầu, "Ừ."
Cô biết rất rõ thanh danh của mình hiện tại là cái gì.
Thẩm Trường Hà có thể chịu đựng được cô, nhưng mẹ anh không thể nhẫn nhịn được, cô không muốn đến đó khiến người ta ngột ngạt.
.......
Xe dừng ở dưới nhà, Lộ Kiêu Dương từ trên xe bước xuống, cùng Thẩm Trường Hà nói lời tạm biệt, rất nhanh chạy vào đại sảnh.
Thẩm Trường Hà từ cửa sổ, nhìn bóng lưng tràn đầy sức sống của Lộ Kiêu Dương, có chút bất đắc dĩ nâng khóe miệng.
.......
Sau khi đưa cô về nhà, anh liền quay về.
Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy tiếng cười của A Ly.
Vừa vào cửa, liền thấy cậu bé cầm điều khiển từ xa, đứng trước ghế sofa xem tivi. Đang chiếu trên tivi chính là 《 Cuộc thi thơ ca 》, đúng lúc Lộ Kiêu Dương xuất hiện trên màn ảnh, cậu cười khóe miệng cũng kéo gần đến mang tai, "Là mẹ, mẹ đẹp quá."
Người dẫn chương trình Khương Vũ cầm tờ đáp án trên tay, hỏi: "Tác giả và tựa đề của một trong những bài thơ "Văn nhân thất ngôn" đầu tiên còn sót lại ở nước ta là gì?"
"Tào Phi 《 Yến Ca Hành 》." Lộ Kiêu Dương giành được nút trả lời bấm trước, ung dung nói ra đáp án.
Bình thường trông rất gầy, nhưng khi lên màn ảnh trông đẹp hơn rất nhiều, ăn mặc rất đơn giản, nhưng lại có một loại khí chất mạnh mẽ.
Các tuyển thủ khác đều là người nghiệp dư, hôm nay đến đây giống như làm nền cho cô.
Lấy giá trị nhan sắc này mà đứng đó, quả thực là gian lận mà.
Người dẫn chương trình: " 'Quá giang thiên xích lãng, nhập trúc vạn can tà' miêu tả cảnh sắc thiên nhiên nào?"
__Hết chương 81__
Danh Sách Chương: