Thẩm Trường Hà nghe thấy thế, mới cầm quần áo lên, ướm thử trên người mình một chút, vậy mà lại là kích cỡ của anh.
Hơn nữa, Lộ Kiêu Dương sợ anh suy nghĩ nhiều, mới cố ý đưa quần áo còn nguyên nhãn hiệu cho anh.
Trong lòng anh bất chợt có một loại cảm giác chua xót.
....
Lộ Kiêu Dương vẫn ngồi ở trên ghế sofa xem kịch bản, A Ly lại chạy ra, "Mẹ ơi, đi ngủ."
"Ừ, con và ba đi ngủ trước đi." Lộ Kiêu Dương xem rất nghiêm túc.
A Ly chạy về, truyền đạt lời Lộ Kiêu Dương cho Thẩm Trường Hà.
Một lát sau, A Ly lại chạy ra, "Mẹ, không phải ngày mai mẹ muốn dậy sớm sao?"
"Ừ, con và ba đi ngủ trước đi."
A Ly chạy về, lên giường.
Cậu là một bảo bảo ngủ rất giỏi vào buổi tối, cho dù là đang khóc, hay đang thương tâm khổ sở, đến giờ cũng có thể lập tức ngủ ngay.
Cho nên tuy rằng luyến tiếc Lộ Kiêu Dương, nhưng bận rộn cả ngày, cậu chơi đùa rất mệt mỏi, nên liền lên giường ngủ.
Thẩm Trường Hà nằm trên giường, nhìn thời gian, qua suốt một giờ, Lộ Kiêu Dương vẫn chưa vào.
Anh đi ra ngoài, kết quả phát hiện người nào đó đã ngủ trên sofa.
Anh đột nhiên có một loại cảm xúc không biết làm sao.
....
Thẩm Trường Hà đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh sofa, kịch bản của cô đã được cất đi, trên người đắp chăn, ngủ rất sâu, miệng còn khẽ động.
Thẩm Trường Hà nhìn cô, bỗng nhiên không kiềm chế được bản thân, cúi đầu, dịu dàng hôn ở trên trán cô một cái.
Lộ Kiêu Dương chìm vào giấc ngủ say, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hình như có người ở bên tai cô, rất bất đắc dĩ nói: "Chúng ta có thể như vậy mãi, thì tốt biết mấy?"
Tiếng điện thoại di động vang lên trong phòng khách, Lộ Kiêu Dương kéo chăn, nhắm mắt lại, mò lấy điện thoại di động, trực tiếp ấn cúp máy.
Trong chốc lát, di động lại vang lên, cô liếc nhìn, là cuộc gọi của Annie, cầm lên đặt bên tai.
Annie nói: "Lộ gia, hai mươi phút sau em tới đón chị, chị chuẩn bị chút đi."
Cô nhẹ giọng lẩm bẩm: "Buồn ngủ quá! Bây giờ mới mấy giờ thôi mà."
"Dậy đi, lát nữa ngủ trên xe."
Lộ Kiêu Dương cúp máy, muốn ngủ thêm hai phút nữa mới dậy.
Kết quả, Annie đi thẳng tới, thấy cô vẫn còn ngủ ở đó.
Cô đi vào, đang muốn mở miệng thì thấy Thẩm Trường Hà từ phòng ngủ đi ra.
"(⊙o⊙)..." Thấy Thẩm Trường Hà, Annie trợn tròn mắt nhìn, "Thẩm...Thẩm tiên sinh sao lại ở đây? Tối qua ngài ngủ ở đây sao?"
"Ừ." Thẩm Trường Hà bình tĩnh đáp.
Annie nói: "Tôi tới đón Lộ gia, sắp đến thời gian lên máy bay rồi, xin lỗi đã quấy rầy ngài.". Chu????ên trang đọc tru????ện ( ????RuM????R ????????eN.????n )
Thẩm Trường Hà không lên tiếng.
Ở trong mắt Annie, anh vẫn luôn lạnh lùng như vậy, đổi thành giọng điệu mềm mại, "Lộ gia, nên dậy rồi."
Lộ Kiêu Dương ngồi dậy, tóc rối bời, nhìn Annie nói: "Em đến nhanh vậy!"
"Mau lên, không kịp nữa rồi." Annie nói, nháy mắt nhắc nhở cô Thẩm Trường Hà đang ở đây.
Lộ Kiêu Dương nhìn thoáng qua Thẩm Trường Hà, lại nhìn về phía Annie, dùng khẩu hình miệng nói: Không sao, anh ấy không thấy, sợ cái gì.
Cô cứ như vậy đứng lên, trên người mặc áo ngủ, chân lộ ra bên ngoài, đi vào toilet.
Annie: "..."
Nhìn Lộ gia như vậy, Annie rất sốt ruột.
Ở trước mặt Thẩm tiên sinh, tốt xấu gì chị cũng phải cố kỵ đến hình tượng của mình một chút có được hay không?
Sau khi Lộ Kiêu Dương đi ra, liền đi thẳng vào phòng ngủ, A Ly còn đang ngủ, Thẩm Trường Hà ở đó, cô mặc kệ anh, mặc quần áo vào trước mặt anh.
Cũng may Thẩm Trường Hà cái gì cũng không thấy, cô rất yên tâm, nếu không anh ở đây, cô thay quần áo còn phải che che giấu giấu, làm mất thời gian.
( Chào buổi sáng, cập nhật hôm nay kết thúc. Yêu yêu!)
__Hết chương 122__
Danh Sách Chương: