"Em có thể ngủ thêm một lát nữa."
Anh nhìn về phía trước, chẳng hề nhìn cô.
Chỉ khi phát giác Lộ Kiêu Dương không nhìn anh, anh mới có thể lén lút liếc nhìn cô một cái.
Lộ Kiêu Dương nói: "Trước đây mỗi ngày quay phim đều thức dậy sớm nên đã quen rồi, không ngủ được."
Thẩm Trường Hà nói: "Các em quay phim thật vất vả."
"Đúng." Lộ Kiêu Dương cảm thán: "Thật sự mệt mỏi."
Tần Phong ở bên cạnh cười nói: "Phu nhân thật biết cách nói đùa, quay phim thì có gì mà mệt? Các cô mỗi ngày đều kiếm tiền nhẹ nhàng như vậy, so với tất cả mọi người trên thị trấn chúng tôi thoải mái hơn nhiều."
"..." Lộ Kiêu Dương không phục nhìn anh ta một cái, "Tôi thấy anh đi theo bên cạnh Thẩm tiên sinh mỗi ngày, cũng không cần làm cái gì, chỉ cần động động mồm mép, rất nhẹ nhàng đấy chứ."
Tần Phong nói: "Tôi nào có thoải mái như vậy, mỗi ngày đều rất bận rộn."
"Tôi đây cũng mệt chết đi được." Lộ Kiêu Dương nói: "Nếu không hai chúng ta đổi chỗ, anh đi quay phim đi?"
Thẩm Trường Hà ở bên cạnh nghe cô cùng Tần Phong tranh cãi, nhếch khóe miệng.
Với cái miệng này của cô, Tần Phong dường như cũng không thể nói lại cô.
Trước đây còn lo lắng cô sẽ bị bắt nạt, bây giờ chỉ mong Tần Phong không bị cô khi dễ.
Thấy Tần Phong không nói, Lộ Kiêu Dương cười nói: "Anh xem, có đúng không! Chúng ta nhìn người khác đều sẽ cảm thấy rất nhẹ nhàng. Thông cảm cho nhau một chút không tốt sao?"
Tần Phong bất đắc dĩ gật đầu, "Đúng."
Thật ra Tần Phong là một người rất trẻ con, lúc anh ta đi theo Thẩm Trường Hà, tuổi còn rất nhỏ, làm việc cũng rất lỗ mãng.
Tuổi tác Thẩm Trường Hà cũng không kém anh ta nhiều lắm, nhưng so với anh ta thì chững chạc hơn.
Anh ta đi theo bên cạnh Thẩm Trường Hà, tính tình cũng chậm rãi được mài dũa, mới có như hiện tại, trông anh ta rất ổn trọng.
Chỉ là, có đôi khi thấy Lộ Kiêu Dương, thỉnh thoảng vẫn sẽ tranh cãi cùng cô, đương nhiên, anh ta gần như là cãi không lại Lộ Kiêu Dương, mỗi lần đều chịu thiệt.
Thẩm Trường Hà nghe hai người nói, cảm giác như nhìn hai đứa nhỏ mẫu giáo trong nhà trẻ, chờ bọn họ nói chuyện phiếm xong, mới nói: "Ăn sáng chưa?"
"Vẫn chưa." Lộ Kiêu Dương nói.
"Đi ăn đi." Anh nói, vươn tay ra.
Lộ Kiêu Dương nhìn bàn tay của anh, lại nhìn gò má của anh một chút, dáng vẻ như đây là chuyện đương nhiên của anh thật đúng là...
Lộ Kiêu Dương vươn tay, dắt tay anh.
Tần Phong đi theo sau hai người, bắt gặp ánh mắt của Lộ Kiêu Dương một mực nhìn Thẩm Trường Hà.
Bởi vì cô cho rằng Thẩm Trường Hà không nhìn thấy, nên ánh mắt rất là càn rỡ.
Tần Phong thừa nhận, anh thật sự rất thích phu nhân bây giờ, ít nhất không phải là cái người trước đây, đối xử không tốt với tất cả người hầu, cũng đối xử không tốt với Thẩm tiên sinh, thậm chí ngay cả nhìn, phu nhân cũng lười nhìn người khác một cái.
Mặc kệ trước đây Lộ Kiêu Dương làm cái gì, Thẩm tiên sinh đều sẽ che chở cho cô.
Có đôi khi Tần Phong bắt gặp Lộ Kiêu Dương chỉ vào Thẩm tiên sinh mắng chửi, cảm thấy cô thật là quá đáng, muốn Thẩm tiên sinh bỏ mặc người phụ nữ này đi, nhưng lại bị Thẩm tiên sinh giáo huấn.
Cho nên sau này, cho dù có tức giận như thế nào đi nữa, anh cũng hiểu, Lộ Kiêu Dương là vợ của Thẩm Trường Hà, ở trước mặt chỉ dám gọi cô là phu nhân.
Khi đó anh thật sự không hiểu.
Bây giờ nhìn Lộ Kiêu Dương như vậy, anh không khỏi mong chờ dưới đáy lòng, hy vọng hai người có thế mãi mãi yên ổn ở chung như vậy.
.....
Lúc Annie tới, Lộ Kiêu Dương đang ăn cùng Thẩm Trường Hà.
"Annie, em đến nhanh thế! Đã ăn chưa?"
Lộ Kiêu Dương nói: "Mau ngồi đi."
Annie nhìn thoáng qua Thẩm Trường Hà, nói: "Thẩm tiên sinh."
Cô thận trọng ngồi xuống.
Có đôi khi nhìn Thẩm Trường Hà sẽ cảm thấy rất đáng sợ, nhưng thỉnh thoảng, lại có cảm giác anh rất ân cần.
Giống như bây giờ, anh dường như rất ôn nhu, tựa như bao người đàn ông bình thường khác.
Lộ Kiêu Dương hỏi: "Em có muốn ăn cái gì không?"
Annie nói: "Không cần."
Cô nhìn chằm chằm Lộ Kiêu Dương, chỉ thấy Lộ Kiêu Dương đầu tiên là ăn vài cái sủi cảo tôm, sau đó còn ăn mấy cái xúc xích đỏ giòn trong đĩa.
__Hết chương 104__
Danh Sách Chương: