Trạng thái làm việc của Thẩm Trường Hà chính là nói rất nhiều, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy như kéo gần khoảng cách lại với anh.
Giọng nói của anh rất dịu dàng, khiến đáy lòng cô xao xuyến, đặc biệt là lấy món ăn ngon ra cám dỗ cô.
Hai mắt Lộ Kiêu Dương, 'Vèo一'một cái liền mở ra.
Cô nhìn Thẩm Trường Hà trước mắt, chỉ thấy anh cũng đang nhìn cô. Cô đột nhiên bật cười, "Anh làm gì thế?"
Cô rất không quen cái dạng này có được không!
Thẩm Trường Hà không đeo kính, con ngươi đen nhánh ngay trước mắt. Bởi vì đang trong giai đoạn hồi phục, nên mắt có chút hồng.
Tay anh vòng qua Lộ Kiêu Dương, tư thế hai người rất thân mật, thấy cô tỉnh, anh nói: "Nghe nói sáng nay chưa dậy ăn gì?"
"Tôi mới tỉnh." Lộ Kiêu Dương duỗi người, nói: "A, ở đây quá yên tĩnh, ngủ thật thoải mái."
Bởi vì trước đó Thẩm Trường Hà mỗi ngày đều mặt dày rề rà ở chỗ cô, nên Lộ Kiêu Dương đã quen ngủ cùng một giường với anh.
Dù sao anh cũng sẽ không làm gì cô.
Thẩm Trường Hà nói: "Vậy sau này tan học em về đây đi."
Sống ở đây thoải mái hơn nhiều so với nội thành, bầu không khí cũng tốt.
Lộ Kiêu Dương nói: "Nhưng tôi không biết lái xe, Annie chạy tới chạy lui mỗi ngày rất phiền toái."
"Không sao, tôi bảo Tần Phong đi đón em."
"Cái này không được đâu, không phải anh ta phải chiếu cố cho anh à."
Mắt Thẩm Trường Hà không tốt...Hả?
Nghĩ tới đây, cô nhìn người đàn ông trước mắt này đang ôn nhu nhìn mình, bỗng nhiên sửng sốt một chút.
Tay cô giơ giơ ở trước mặt Thẩm Trường Hà, Thẩm Trường Hà chớp mắt nhìn, tròng mắt đen giật giật.
Lộ Kiêu Dương nói: "Anh...anh khỏe rồi?"
Thẩm Trường Hà cũng không tính giấu cô.
Ở trước mặt cô giả vờ không thấy, rất không tốt.
Hơn nữa...Anh cảm giác nếu mình lừa gạt cô thêm nữa, đến lúc đó bị cô vạch trần, nhất định sẽ chết rất thảm, còn không bằng nói cho cô biết sớm một chút.
Ngày đó đi ăn cùng cô ở chỗ của Trình Vũ Gia, những lời nói đó của Lộ Kiêu Dương khiến trong tâm Thẩm Trường Hà có loại cảm giác kỳ diệu.
Có thể ở trong mắt Lộ Kiêu Dương, cô lợi dụng Thẩm Trường Hà, sợ anh sẽ so đo.
Nhưng điều anh nghĩ chính là cô vậy mà nguyện ý để người ta biết bọn họ ở bên nhau một lần nữa.
Vậy có phải chứng minh, mấy ngày nay họ tiếp xúc và ở chung rất hữu ích?
Cô bằng lòng buông xuống những chuyện trước kia mà ở bên anh.
Nghĩ đến những điều này, anh liền không còn bất kỳ băn khoăn nào nữa, muốn ở cùng một chỗ với cô, muốn thương cô, muốn cưng chiều cô.
Họ đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian.
Kiêu Dương trước mắt như thể món quà mà ông trời ban tặng cho anh, một món quà đã mất mà tìm lại được.
Cô dịu dàng đáng yêu, tỏa sáng, giống như dáng vẻ cô ban đầu trong ký ức, lại có chút giống như một người bạn nhỏ cần được nuông chiều.
Trước kia anh không thể làm bạn chăm sóc cô, sau này nhất định phải bù lại, chiều chuộng cô thật nhiều.
Thẩm Trường Hà thấy cô quan tâm, gật đầu.
Lộ Kiêu Dương thấy vậy, vội vàng ngồi dậy, cô nhìn anh, "Chuyện từ khi nào?"
Trước đây anh không nhìn thấy, cô còn nghĩ anh thật đáng thương.
Bây giờ anh có thể thấy lại, tất nhiên là chuyện tốt.
Thẩm Trường Hà đang muốn nói, thì Lộ Kiêu Dương nói: "Này, tối hôm qua không phải vẫn còn không thấy sao."
Hơn nữa lúc cô tắm xong đi ra, còn làm trò mặc quần áo trước mặt anh.
Ngay cả lúc này, trên người cô cũng chỉ mặc một cái áo phông rộng thùng thình làm áo ngủ.
Những lời này của Lộ Kiêu Dương, nhất thời khiến Thẩm Trường Hà không cách nào trả lời được.
Bởi vì tối hôm qua, anh còn thấy cô thay quần áo ở trước mặt mình, ăn đậu hũ của cô không ít.
Mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng Lộ Kiêu Dương trước mắt không giống như người có thể tiếp thu được chuyện như vậy.
Anh nhìn cô, trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc.
Lộ Kiêu Dương hỏi: "Tại sao không nói gì?"
Thẩm Trường Hà ho khan một tiếng, nói: "Xin lỗi, vẫn luôn thấy được."
( Cập nhật một chương trước, ban ngày lại cập nhật. Mọi người ngủ ngon! Bé nào có phiếu đề cử nhớ vote cho Tư Tư nha, hôm nay đang ở ngay 20 lại rớt xuống, tàn nhẫn.)
( Hết chương)
Danh Sách Chương: